Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:53
Lượt xem: 39
“Muội ấy không phải là muội muội của con sao? Ca ca chăm sóc muội muội bị bệnh có gì không được?”
Phó Thượng thư đập bàn: “Huynh muội ruột còn phải tránh hiềm nghi, A Ngu bệnh tự nhiên có hạ nhân chăm sóc, đến lượt con sao?”
“Con có nghĩ tới, chuyện này nếu bị đồn ra ngoài, A Ngu sẽ bị nói bao nhiêu lời đàm tiếu, không chừng còn bị nói phẩm hạnh không đoan chính.” Phó phu nhân lo lắng nói.
Phó Toại Chi phản bác: “Nếu trong nhà có người bệnh không đi thăm, đó mới gọi là phẩm hạnh có vấn đề. Muội ấy gọi con là ca ca, vậy con chắc chắn sẽ bảo vệ muội ấy, ai nói muội ấy một câu không tốt con chắc chắn sẽ giúp A Ngu đòi lại công bằng.”
“Làm càn!” Phó thượng thư tức giận quát lớn, “Con thật sự cho rằng mình có thể bảo vệ con bé cả đời sao!”
“Sao lại không thể?” Phó Toại Chi không cam lòng yếu thế, “Phụ thân đưa con đến học đường do trong cung mở để đọc sách, chẳng phải là vì muốn sau này con có thể bước vào con đường làm quan, ngay cả chuyện này cũng không làm được, con còn làm sao lo cho bách tính thiên hạ, vì Bệ hạ phân ưu!”
Hắn rất ít khi chống đối Phó thượng thư như vậy, từ trước đến nay hai phụ tử thỉnh thoảng có xích mích, cũng chỉ hừ lạnh vài tiếng, Phó phu nhân lại khuyên nhủ vài câu là xong.
Phó Toại Chi lúc này không cho rằng mình có lỗi, hắn không sợ người khác nói vài câu, nhưng A Ngu trong sạch, dựa vào đâu lại bị người ta dị nghị vì chuyện này.
Phó thượng thư tức giận không nhẹ: “Con không nghĩ ra mình sai ở đâu, vậy thì đến thư phòng quỳ, bao giờ nghĩ thông rồi thì đứng dậy!”
Vừa nghe đến quỳ ở thư phòng, sắc mặt Phó phu nhân khẽ biến, vẫn là đau lòng con trai, ý bảo hắn mau chóng nhận lỗi với Phó thượng thư.
Phó Toại Chi mắt nhìn thẳng, hành lễ với Phó thượng thư xong liền không quay đầu lại đi về phía thư phòng.
Phó thượng thư ban đầu chỉ muốn dọa hắn một chút, kết quả con trai thật sự thà đến thư phòng quỳ cũng không chịu nhận sai.
Ông gọi hạ nhân đến: “Đến thư phòng trông chừng, khi nào nhận sai thì đến bẩm báo với ta.”
…
Một giấc ngủ say sưa, bên chân có bà cụ giữ ấm, trong phòng cũng có hạ nhân đến thay chậu than, trong chăn ấm áp.
Thẩm Tri Ngu từ từ mở mắt, nàng đổ mồ hôi khắp người, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, không còn nặng đầu nhẹ chân khó chịu như hôm qua nữa.
Thị nữ vào giúp nàng lau người thay quần áo, Thẩm Tri Ngu liếc thấy quyển sách trên bàn, hỏi: “Toại Chi ca ca có ở nhà không?” Nàng chỉ là nhớ lại chuyện hôm qua, tiện miệng hỏi, ai ngờ thị nữ sắc mặt khẽ biến, ấp úng không nói ra được cụ thể.
Thẩm Tri Ngu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Thị nữ không chịu trả lời, ngược lại khiến Thẩm Tri Ngu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
LàToại Chi ca ca không muốn gặp nàng sao? Nhưng hôm qua huynh ấy còn đến thăm mình… Chẳng lẽ bị lây bệnh, huynh ấy cũng bị bệnh rồi?
Thẩm Tri Ngu bị suy đoán của mình dọa sợ, vội vàng thúc giục thị nữ mặc quần áo rửa mặt.
Thị nữ không ngăn được nàng, đành phải nói ra sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-233.html.]
Nàng do dự một lúc, Thẩm Tri Ngu đã đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hạ nhân canh giữ ở cửa thư phòng đã thay hai người, đang ngáp ngắn ngáp dài nhàm chán nhìn chằm chằm mặt đất, thiếu gia đã quỳ trong đó một đêm, bọn họ cũng không đành lòng, khuyên nhủ mấy lần không có kết quả, còn bị quở trách đuổi ra ngoài.
Ý định ban đầu của Phó thượng thư chỉ là mài giũa nhuệ khí của Phó Toại Chi, bảo hắn biết không phải chuyện gì cũng có thể dựa vào Phó gia để giải quyết.
Phó Toại Chi chính là nghẹn cổ không chịu nhận sai, ở chuyện này đặc biệt cố chấp.
Hắn quỳ một đêm, chân tay tê dại, nước không uống, cơm không ăn, cũng không có ý nhận sai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lộn xộn không có trật tự, vang lên tiếng hạ nhân hoảng loạn ngăn cản.
Ngay sau đó cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, một mùi thơm ngọt ngào xen lẫn mùi thuốc xộc vào mũi.
Phó Toại Chi ngẩn ra, cho rằng quỳ quá lâu sinh ra ảo giác.
A Ngu không phải nên dưỡng bệnh sao, sao lại đến đây?
“Toại Chi ca ca!” Thẩm Tri Ngu chạy vội đến, thân thể vừa mới khỏi phong hàn còn rất yếu ớt, lảo đảo xông vào thư phòng.
Phó Toại Chi theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, vừa nhích mấy tấc liền đau nhói, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Giọt nước mắt của thiếu nữ rơi lã chã, trên váy áo thấm ướt một mảng.
“Muội… muội đừng khóc, ta không sao cả.” Phó Toại Chi luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng.
“Có phải ca ca bị phạt vì muội không?” Thẩm Tri Ngu mắt mờ mịt, “Muội đi cầu xin Phó thúc thúc, bảo người đừng giận nữa, nếu trách thì trách muội.”
Phó Toại Chi kéo tay áo nàng: “Không được đi!” Hắn không khống chế tốt lực đạo, dùng sức quá lớn, kéo Thẩm Tri Ngu ngã vào người hắn.
“Có đau không?” Phó Toại Chi mặt đầy ảo não.
Thẩm Tri Ngu lắc đầu.
“Muội đi cầu xin ông ấy làm gì, dù sao ta cũng sẽ không nhận sai.” Phó Toại Chi vỗ nhẹ lưng an ủi nàng.
“Nhưng mà…”
“Ta không sai.” Phó Toại Chi ngắt lời nàng, “Ta chăm sóc muội là chuyện đương nhiên, sau này cũng tuyệt đối không để người khác bắt nạt muội.”
Thẩm Tri Ngu nuốt những lời còn lại xuống, khẽ “ừm” một tiếng.
Hai người ôm nhau, nàng nép trong lòng Phó Toại Chi, cảm thấy an tâm đã lâu không có.