Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:52
Lượt xem: 48

Thẩm Tri Ngu nhỏ giọng giải thích: “Lúc ta ngủ vẫn còn ấm.”

Phó Toại Chi lần đầu tiên vào phòng nàng, Thẩm Tri Ngu ngượng ngùng cúi đầu.

Trên bàn nhỏ đầu giường còn có khung thêu nàng luyện tập một nửa chưa kịp cất, thêu xiêu xiêu vẹo vẹo. Bình thường chỉ có nàng và thị nữ ra vào phòng này, sớm biết Phó Toại Chi sẽ tới, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện để trên bàn.

Nhưng Phó Toại Chi dường như không chú ý đến vật nhỏ không đáng kể này.

Nhân lúc Phó Toại Chi xoay người, nàng nhanh chóng nhét khung thêu xuống dưới giường, còn dùng sức đẩy vào trong, đảm bảo sẽ không lộ ra bất cứ góc nào.

Cùng với lò sưởi mang tới còn có thuốc, Thẩm Tri Ngu vừa nhìn thấy bát đã nhịn không được trốn vào trong chăn.

Phó Toại Chi vừa quay đầu lại, người vừa rồi còn ngồi trông mong đã không thấy đâu, trên giường chăn bị cuộn thành một đống, chỉ có vài sợi tóc xõa ra ngoài.

Tay Phó Toại Chi vừa giơ lên đã dừng lại.

Dù A Ngu là muội muội của hắn, cũng không thể xốc chăn lên, việc này với phụ thân xốc chăn hắn không giống nhau.

Nhưng nếu không làm vậy, làm sao để A Ngu ngoan ngoãn uống thuốc?

Hắn khẽ cười, cố ý nói lớn: “Thuốc này ngửi đã thấy đắng, sao có thể cho A Ngu uống được?”

Thân hình trong chăn động đậy, rõ ràng là nghe thấy lời hắn nói.

“Mau mang xuống đi.” Thấy người trong chăn vẫn chưa ra, Phó Toại Chi lại bồi thêm một câu.

Dần dần, một đôi mắt hạnh đen láy lộ ra khỏi chăn, mong chờ nhìn hắn: “Thật sao?”

Nàng đảo mắt, ánh mắt rơi xuống bát thuốc trên bàn, phát hiện mình bị lừa.

Cầm trong tay bát thuốc còn bốc hơi nóng, Thẩm Tri Ngu vừa lẩm bẩm “ca ca lừa đảo” vừa nhíu mày nếm thử một miếng, bị đắng đến hốc mắt đỏ hoe.

Cứ giằng co mãi cũng không phải cách, Phó Toại Chi giơ tay gọi thị nữ tới dặn dò vài câu.

Thị nữ lộ vẻ khó xử, nhưng không dám làm trái ý thiếu gia.

Rất nhanh Thẩm Tri Ngu đã biết hắn định làm gì.

Thị nữ bưng tới một bát thuốc, giống hệt bát thuốc trên tay nàng, đen sì, tỏa ra mùi khó ngửi.

“Không uống thuốc bệnh sẽ không khỏi, ta cùng A Ngu uống.”

Thẩm Tri Ngu mở to mắt: “Nhưng… Ca ca huynh đâu có bệnh, sao có thể uống thuốc?”

“Một bát thuốc mà thôi.” Phó Toại Chi bưng bát tới gần, mùi thuốc cũng khiến hắn nhíu mày.

Hắn phải làm gương cho A Ngu, A Ngu coi hắn là ca ca, là ca ca chẳng phải nên chăm sóc muội muội cho tốt sao.

Phó Toại Chi nghĩ thầm, nín thở uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Tri Ngu kinh ngạc: “Toại Chi ca ca…”

Hắn nuốt xuống ngụm thuốc đắng cuối cùng, cho Thẩm Tri Ngu xem chiếc bát trống không: “Ta uống xong rồi, đến lượt A Ngu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-232.html.]

Tiểu cô nương bưng bát học theo dáng vẻ của hắn, nín thở uống một ngụm lớn, nhanh chóng nuốt xuống.

Qua lại mấy lần, cuối cùng cũng uống gần hết thuốc.

Nàng ho đến khóe mắt rơm rớm nước, Phó Toại Chi vỗ nhẹ lưng nàng, tiểu cô nương dáng người mảnh khảnh, không khỏi khiến Phó Toại Chi nghi ngờ, những thức ăn và đồ ăn vặt kia rốt cuộc đều đi đâu rồi.

Thẩm Tri Ngu ăn liền ba miếng mứt mới miễn cưỡng đè xuống vị đắng ở cuống lưỡi.

Nằm lại trên giường, Phó Toại Chi chú ý ánh mắt nàng vẫn liếc về phía bàn.

Ở đó đặt quyển sách hắn mang tới, Thẩm Tri Ngu đã đọc một nửa.

Phó Toại Chi lật đến trang kẹp lá, quả nhiên mắt Thẩm Tri Ngu sáng lên.

“Đọc sách tốn tâm tốn sức, ở đây ánh sáng không đủ, còn hại mắt.” Phó Toại Chi nói.

Thẩm Tri Ngu có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với lời hắn nói.

“Cho nên…” Phó Toại Chi khẽ cười, “Ta đọc sách cho A Ngu nghe, coi như phần thưởng cho A Ngu uống hết thuốc.”

Trong thuốc có thêm thành phần an thần, cộng thêm giọng đọc sách trầm ấm của Phó Toại Chi, chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ dần ập tới.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Tri Ngu dùng sức chớp mắt mấy cái, buồn ngủ đến mức nhìn người trước mặt thành bóng mờ.

Nghe thấy tiếng hít thở dần dần đều đều của Thẩm Tri Ngu, Phó Toại Chi dừng giọng đọc, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa, hắn ngẩn người.

Phó phu nhân đứng ở cửa, sắc mặt không được tốt lắm.

Phó Toại Chi hiếm khi thấy mẫu thân nghiêm túc như vậy, hỏi: “Mẫu thân sao lại ở đây? Là tìm A Ngu có chuyện gì sao, muội ấy vừa ngủ rồi.”

“Con đi theo ta.” Phó phu nhân bỏ lại câu này, xoay người rời đi.

Phó Toại Chi không hiểu ra sao, nhưng nhìn sắc mặt không vui của mẫu thân, vẫn không nhiều lời, đi theo.

Phó phu nhân bước nhanh, trên đường không dừng lại, đi thẳng tới hoa sảnh.

Điều hắn không ngờ là, Phó Thượng thư cũng ở đó.

“Có chuyện gì quan trọng sao ạ?” Phó Toại Chi hỏi.

Phó Thượng thư liếc hắn một cái, ra hiệu cho Phó phu nhân nói.

“Con có biết mình sai ở đâu không?” Giọng nói của Phó phu nhân vẫn dịu dàng, nhưng ngữ điệu hơi gấp gáp hơn bình thường vẫn thể hiện tâm trạng lúc này của bà không bình tĩnh.

Phó Toại Chi ngẩn ra: “Không biết, con sai ở đâu?”

Hắn nhanh chóng nhớ lại những chuyện gần đây, không có gì khác biệt với bình thường, sai ở đâu?

“Ta hỏi con, con tới phòng A Ngu làm gì?”

“Muội ấy bệnh, con tới thăm muội ấy.” Phó Toại Chi thành thật trả lời.

“Muội ấy là một cô nương, sao con có thể tùy tiện vào phòng?” Phó phu nhân có chút tức giận, “Muội ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, sao con cũng không chú ý?”

Loading...