Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:50
Lượt xem: 54
Hai ngày đầu Thẩm Tri Ngu không tới chỗ Phó Toại Chi, hạ nhân nói là theo phu nhân ra ngoài.
Phó Toại Chi gật đầu ra hiệu mình đã biết, không để trong lòng.
Thẩm Tri Ngu ngồi trên chiếu có chút thấp thỏm không yên.
Phó Thượng thư được Thiên tử trọng dụng, Phó phu nhân đương nhiên cũng được coi trọng.
Nàng đi theo bên cạnh Phó phu nhân, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thẩm tướng quân không tục huyền cũng không có thiếp thất, các nữ quyến thậm chí không rõ ông có một nữ nhi, hơn nữa đã lớn như vậy, còn tưởng nàng là cháu gái hay gì đó của Phó phu nhân.
Nàng rụt rè kéo tay áo của Phó phu nhân, nghĩ không biết Toại Chi ca ca đang làm gì, giờ này chắc là đang học thuộc sách, quyển sách nàng mượn mới đọc được một nửa.
Phó Toại Chi một mình ở thư phòng học ba ngày, mỗi lần đặt sách xuống, theo bản năng sẽ nhìn về phía cửa sổ.
Nhưng không có tiểu cô nương ngồi trên sập ôm quyển sách chăm chú đọc. Dưới cửa sổ trống rỗng, chỉ có một quyển sách kẹp lá đặt ở đó.
“Mẫu thân ngày nào cũng dẫn muội ấy ra ngoài sao?” Phó Toại Chi nhíu mày.
“Hôm nay phu nhân ra ngoài một mình.” Hạ nhân đáp: “Chỉ có hai ngày trước là dẫn tiểu thư ra ngoài.”
Hắn nhìn chằm chằm quyển sách kia hồi lâu, mới thản nhiên thu lại ánh mắt: “Thôi vậy, làm chút chuyện của mình cũng tốt.”
Ngày hôm sau, bóng dáng tiểu cô nương vẫn không xuất hiện ở thư phòng, Phó Toại Chi có chút ngồi không yên.
Không có A Ngu, hắn một mình ở thư phòng đọc sách viết chữ, cũng không cảm thấy buồn tẻ, thậm chí không thích có người quấy rầy. Không biết từ lúc nào, hắn đã quen có thêm một Thẩm Tri Ngu.
Trong thư phòng đột nhiên thiếu một người, lại khiến hắn cảm thấy không quen.
Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong, hạ nhân ngơ ngác, thầm nghĩ thiếu gia nhà mình giờ này không phải đang đọc sách sao.
Phó Toại Chi chỉ vào quyển sách trên tay: “Đồ vật để ở đây mấy ngày rồi cũng không nhớ lấy, ta mang qua cho muội ấy.”
Hạ nhân nhấc chân muốn đi theo, Phó Toại Chi quay đầu liếc hắn một cái: “Đừng đi theo ta, về thư phòng đi.”
Đi tới tiểu viện nơi Thẩm Tri Ngu ở, chỉ có một thị nữ đứng chờ ở hành lang, thấy hắn tới vội vàng đứng dậy, nhưng không có ý định thông báo cho hắn.
“Tiểu thư hai ngày nay không tiện gặp khách.” Thị nữ quy củ vấn an.
Phó Toại Chi cầm quyển sách: “Ta tới đưa đồ. A Ngu sao vậy?”
Thị nữ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này… Tiểu thư không cho nói.”
Đôi mày thanh tú của Phó Toại Chi chợt trầm xuống, lộ ra vài phần giận dữ.
Hắn đang định mở miệng, trong phòng đột nhiên truyền ra vài tiếng ho khan, giọng nói khàn khàn của tiểu cô nương mơ hồ vọng ra: “Ai tới vậy?”
“Là ta.” Phó Toại Chi đáp.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh một lúc, Thẩm Tri Ngu rụt rè nói: “Toại Chi ca ca, huynh tới có chuyện gì sao?”
Mày Phó Toại Chi càng nhíu chặt hơn: “Quyển sách muội đọc một nửa lần trước ta mang tới cho muội đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-231.html.]
“Cảm ơn ca ca, huynh giao cho thị nữ là được rồi.”
… Quá khác thường.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi nghĩ thầm.
Bình thường không phải là nghe thấy giọng hắn sẽ chạy ra sao, sao hôm nay lại rụt rè, gặp cũng không gặp hắn.
Có lẽ vì bên ngoài đã lâu không có động tĩnh, tiểu cô nương tưởng hắn đã đi rồi.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị mở ra một khe hở, ló ra nửa cái đầu.
Vừa mở cửa, Thẩm Tri Ngu đã hối hận, Phó Toại Chi căn bản không đi, đang đứng đợi nàng ở cửa.
Hốc mắt nàng hơi đỏ, sắc mặt tái nhợt, hai má ửng hồng nhàn nhạt.
Nhìn rõ người bên ngoài, Thẩm Tri Ngu kinh ngạc mở to miệng: “Toại Chi ca ca?”
Nàng ngay cả sách cũng không cần, luống cuống muốn đóng cửa.
Phó Toại Chi nhanh tay giữ lại, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Sao muội lại lén lén lút lút?” Hắn ngửi thấy một mùi thuốc đắng, nhất thời nảy sinh suy đoán, “Muội bệnh rồi?”
Bị hắn dễ dàng nhìn thấu, Thẩm Tri Ngu cũng chỉ có thể thừa nhận, là ở yến tiệc bị các phu nhân khác dỗ uống chút rượu, bị gió thổi liền ngã bệnh.
“Sao muội không nói với ta?”
“Sẽ khiến Toại Chi ca ca lo lắng.” Nàng không giỏi nói dối, không dám nhìn mắt hắn, “Ta đã gần khỏi rồi.”
Nàng nói vậy, nhưng nói vài câu phải dừng lại thở dốc, nhìn thế nào cũng không giống đã gần khỏi.
Phó Toại Chi tới gần hơn, chóp mũi lướt qua tóc nàng.
Thẩm Tri Ngu đột nhiên lùi lại một bước lớn, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Ca ca vẫn nên cách xa ta một chút, đừng bị lây bệnh.”
“Không phải đã gần khỏi rồi sao? Sao còn lo lây bệnh.” Phó Toại Chi không chút khách khí vạch trần lời nói dối.
“Đó là… Đó là bởi vì…” Thẩm Tri Ngu cắn môi, không nói nên lời.
Phó Toại Chi đưa tay sờ lên trán, vẫn còn hơi sốt.
Dù mùa đông trong phòng có đặt chậu than, mặc áo ngủ lụa mỏng cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh.
Quả nhiên, tay tiểu cô nương lạnh buốt.
Phó Toại Chi khẽ nhíu mày.
Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tri Ngu bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, bị Phó Toại Chi bế lên.
Tiểu cô nương ôm trên tay nhẹ bẫng, hốt hoảng ôm lấy cổ hắn.
“Đừng đứng ở cửa, sẽ bị gió lạnh.” Phó Toại Chi sải bước vào trong phòng, nhìn quanh một vòng, đi về phía giường, “Muội có chuyện gì cứ nói với ta, ta giúp muội.”
Lò sưởi nhỏ trên giường đã không còn ấm, Phó Toại Chi gọi hạ nhân đi đổ nước nóng.