Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:45
Lượt xem: 50
Cáo từ Phó Thượng thư xong, Phó Toại Chi trở về thư phòng đọc sách, mãi đến chiều, mắt có chút mỏi, hắn mới đặt sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ thư phòng của hắn hướng ra sân vườn, giữa bóng cây xanh mướt, Phó Toại Chi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé.
"A Ngu?" Hắn bất giác lên tiếng.
Nghe thấy có người gọi mình, Thẩm Tri Ngu quay đầu lại, đôi mắt hạnh cong cong: "Toại Chi ca ca!"
Đây là lần đầu tiên có một cô bé gọi mình là "ca ca", Phó Toại Chi đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt.
Thẩm Tri Ngu chú ý thấy hắn đang cầm sách, cẩn thận hỏi: "Có phải muội làm phiền huynh đọc sách rồi không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi hoàn hồn: "Không, chỉ là vừa hay muốn nghỉ ngơi, nên nhìn thấy muội."
Cô bé rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Toại Chi nhớ lại lời dặn của phụ thân, đoán rằng cô bé cảm thấy mình đang ở nhờ nhà người khác, sợ chọc giận hắn nên mới dè dặt như vậy, chủ động mở lời: "Bên ngoài có lạnh không? Muội có muốn vào trong không?"
"Có được không? Muội sẽ không làm ồn đến huynh chứ?"
Phó Toại Chi gật đầu, sợ cô bé không tin, đích thân ra khỏi thư phòng vẫy tay với cô bé.
"Muội đã gọi ta một tiếng 'ca ca', ta chắc chắn sẽ bảo vệ muội, sau này muội cứ coi đây là nhà của mình, có ai bắt nạt muội thì nói với ta." Phó Toại Chi học theo dáng vẻ của phụ thân mà dặn dò cô bé.
Ban đầu Thẩm Tri Ngu còn ngơ ngác, dần dần cong môi, nở nụ cười rạng rỡ: "Đa tạ Toại Chi ca ca."
"Muội đói không, ta có điểm tâm." Phó Toại Chi chỉ vào hai đĩa bánh ngọt bên cạnh, là do Phó phu nhân thương con trai đọc sách vất vả, sợ hắn đói, sai hạ nhân chuẩn bị.
Bữa trưa Thẩm Tri Ngu ăn ở chỗ Phó Thượng thư và Phó phu nhân, lạ nước lạ cái, cô bé sợ ăn nhiều sẽ bị ghét, mỗi món chỉ nếm thử một chút rồi không dám ăn nữa. Phó Toại Chi hỏi, cô bé mới thấy đói thật.
Phó Toại Chi dẫn đầu cầm một miếng bánh ngọt cho vào miệng, Thẩm Tri Ngu học theo hắn, lấy một miếng bánh nhỏ.
Cô bé ăn rất chậm rãi, từng miếng từng miếng nhỏ.
Phó Toại Chi cảm thấy thú vị vô cùng, đây là cảm giác có thêm một muội muội sao? Chẳng trách những người trong lớp đều thích kể về đệ đệ muội muội của mình, trước đây hắn cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu muội muội của mình là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như A Ngu, thì cũng rất tốt.
Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, Phó phu nhân đang định sai người đi gọi A Ngu, thì thấy con trai nắm tay cô bé cùng đi tới.
Thấy cảnh này, Phó Thượng thư vô cùng hài lòng. Hai đứa trẻ chênh lệch nhau vài tuổi, chỉ cần có thể hòa thuận, ông cũng coi như không phụ lòng người bạn tốt đang chinh chiến ở ngoài kia.
Phó phu nhân tinh ý, quan sát A Ngu gắp mỗi món mấy đũa vào buổi trưa, trước bữa tối đặc biệt dặn dò đầu bếp làm những món A Ngu thích ăn.
"Chi nhi có bắt nạt con không?" Phó Thượng thư hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-228.html.]
Thẩm Tri Ngu lắc đầu: "Không ạ, ca ca rất tốt với con, còn cho con ăn bánh ngọt nữa."
Phó Thượng thư liếc nhìn con trai vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đạm mạc.
Buổi chiều Phó Toại Chi đã nói với Thẩm Tri Ngu rất nhiều chuyện về phụ mẫu mình, bây giờ cô bé biết Phó Thượng thư chỉ có vẻ ngoài nghiêm nghị, cũng không còn sợ ông nữa.
Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, Thẩm Tri Ngu theo nha hoàn trở về tiểu viện của mình, vẫn không quên vẫy tay tạm biệt Phó Toại Chi.
Hắn nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô bé, đột nhiên có chút hụt hẫng.
May mà cô bé ở rất gần mình, sáng sớm hôm sau, Phó Toại Chi đến lớp học sẽ đi ngang qua tiểu viện của Thẩm Tri Ngu, phát hiện cô bé vẫn chưa thức dậy.
Cũng phải, giờ này ngoài phụ thân hắn phải vào triều, hắn phải ra ngoài đọc sách thì mới dậy sớm như vậy.
Lớp học của Phó Toại Chi không phải ai muốn vào cũng được, bên trong đa phần là dòng dõi hoàng tộc và con cái quan lại có phẩm hàm. Nói trắng ra là mối quan hệ cùng lớn lên với các hoàng tử công chúa.
Chỉ có điều Phó Toại Chi xưa nay tính tình lạnh nhạt, lười kết bè kết phái với họ, chuyên tâm đọc sách của mình.
Gần đến giờ tan học, Ngũ hoàng tử đã ngồi không yên, ngó ra ngoài cửa sổ xem tùy tùng của mình đã đợi ở ngoài chưa.
Hắn đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé, lập tức huých khuỷu tay vào bạn cùng bàn, nhỏ giọng nói: "Này, tiểu cô nương kia là ai vậy?"
Bạn cùng bàn nghi hoặc nhìn theo hướng hắn nói, liền nhìn thấy một cô bé xinh xắn như ngọc đang cúi đầu đá sỏi chơi: "Không biết, hình như chưa gặp bao giờ."
Tiếng hai người trò chuyện thu hút sự chú ý của những người xung quanh, lần lượt nhìn sang.
Tiếng ồn ào càng nhiều, Thái phó gõ bàn bảo họ im lặng, nhân tiện ra ngoài xem có chuyện gì.
"Con lại đây."
Thẩm Tri Ngu nhìn quanh, phát hiện Thái phó đang gọi mình.
Cô bé trông rất đáng yêu, ngoan ngoãn đứng đó, Thái phó cũng không nỡ mắng: "Con là con nhà ai, sao lại chạy đến đây?"
"Con đợi ca ca tan học, đón huynh ấy về nhà." Thẩm Tri Ngu thật thà trả lời.
"Ca ca con là ai?"
"Phó Toại Chi." Thẩm Tri Ngu đáp.
Thái phó ngẩn ra, ông nhớ Phó Toại Chi là con trai duy nhất của Phó Thượng thư, đâu ra thêm một muội muội thế?
Thị vệ của lớp học giải thích: "Người đưa cô bé này đến quả thực đã đưa ra giấy thông hành của Phó gia, tiểu nhân cũng không dám ngăn cản, nên đã cho cô bé vào."