Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:40
Lượt xem: 88
"Cút ra ngoài!"
Giọng nói của thiên tử từ trong điện truyền ra, cung nhân đều giật mình kinh hãi.
Bây giờ đang là nửa đêm canh ba, sao Bệ hạ lại ở Phi Hương điện?
Bọn họ không dám nghĩ thêm nữa, vâng vâng dạ dạ lui xuống.
Phó Tri Ngu chịu đựng nụ hôn của hắn, tiếng động bên ngoài dần biến mất, trở lại yên tĩnh.
Vòng tay bằng vàng chạm vào gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Phó Tri Ngu cắn môi, nhắm mắt không chịu nhìn hắn.
Khi nếm được vị m.á.u tanh trong miệng, Phó Toại Chi vẫn không có ý định dừng lại.
Hắn cảm thấy mình là một thanh đao khát máu, và việc tra đao vào vỏ khiến m.á.u trong người hắn sôi trào.
Mặt gạch lạnh lẽo dần dần nhiễm hơi ấm cơ thể người, cảm giác tê dại lan ra từ sau lưng, nỗi sợ hãi trong lòng sắp tràn ra ngoài. Phó Tri Ngu sờ thấy một mảnh vỡ lưu ly bên cạnh, mò mẫm nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tay bị cạnh sắc cứa rách, cảm giác đau nhói khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn nhiều.
"Nàng thật sự cho rằng ta sẽ quan tâm nàng gả cho Diêu Hành hay ai khác sao?" Phó Toại Chi cười khẩy, "Chẳng qua là diễn cho người ngoài xem mà thôi."
Phó Tri Ngu không đáp lại, Phó Toại Chi vén tóc mai của nàng ra, gò má của tiểu cô nương trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không còn chút máu.
Tim hắn nhói lên, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong không khí.
Viền tay áo đều bị m.á.u chảy ra nhuốm đỏ, Phó Tri Ngu tối sầm mặt, mơ hồ cảm giác được người khác ôm vào lòng. Lồng n.g.ự.c ấm áp của người đó cũng không đủ bù đắp sinh khí đang mất đi của nàng, ý thức trở nên hỗn loạn.
Thái y trực đêm bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Thái y còn chưa kịp hỏi han tình hình, đã bị giục thu dọn đồ đạc. Tiểu thái giám cầm ô, dẫn thái y nhanh chóng đến Phi Hương điện.
Đi đến trước Phi Hương điện, thái y nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây trong tẩm điện.
Thiên tử sắc mặt âm u, lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, rồi cho ông ta vào trong.
Trên mặt đất còn có vết m.á.u chưa lau sạch, khiến thái y sợ hãi.
Từng lớp màn giường được vén lên, ông ta nhìn rõ bộ dạng của công chúa, không nhịn được quay đầu hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Phương Thụy ra hiệu cho ông ta, ý bảo ông ta đừng nhiều lời.
Cung nữ cẩn thận vén tay áo lên, đụng chạm đến vết thương, Phó Tri Ngu đang hôn mê vẫn khẽ kêu vì đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-225.html.]
Chỉ riêng việc lau vết m.á.u trên bề mặt đã thay mấy chậu nước sạch, mới có thể nhìn rõ vết thương đáng sợ trong lòng bàn tay công chúa.
Phương Thụy nhìn cung nữ bưng chậu đồng ra vào, không khỏi hoảng sợ, lúc nãy hắn vừa được Bệ hạ gọi vào đã bị cảnh tượng trong điện dọa sợ, bình phong lưu ly đổ trên mặt đất vỡ tan tành, Bệ hạ ôm công chúa yếu ớt, dưới chân là một mảng m.á.u đỏ.
Thái y không tiện kiểm tra cơ thể công chúa, đành phải để cung nữ xem rồi bẩm báo. Cung nữ cứ nói một câu, ông ta lại càng nhíu mày sâu hơn.
"Thế nào rồi?" Phó Toại Chi đè nén sự bực bội trong lòng.
Thái y suy nghĩa cẩn trọng:“Điện hạ tình huống không tốt lắm... Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương không hề nhẹ, cần một thời gian dài để hồi phục, hơn nữa... hơn nữa vết thương sâu như vậy, nhất định sẽ để lại sẹo.”
Không chỉ lòng bàn tay, cánh tay cũng có mấy vết rách.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nữ tử khuê các luôn yêu quý làn da và dung mạo của mình, người bình thường khó có thể chấp nhận việc mình sẽ để lại sẹo.
Huống chi là ở lòng bàn tay và cánh tay, những vị trí rất dễ bị người ngoài nhìn thấy, cũng không biết sau khi tỉnh lại công chúa có chấp nhận được hiện thực hay không.
"Lúc vi thần chẩn trị phát hiện, cơ thể của điện hạ vốn đã suy yếu, không giống như mới ngày một ngày hai, phỏng chừng phải hơn hai năm rồi."
Hơn hai năm... chẳng phải là tính từ ngày công chúa xuất giá gả cho Diêu gia sao.
Phương Thụy liếc nhìn biểu cảm của Thiên tử, quả nhiên thấy hắn mím chặt môi.
Thái y thở dài: "Vi thần sẽ kê cho công chúa một ít đơn thuốc bổ khí huyết và thuốc mỡ trị sẹo, trong thời gian này công chúa không được có quá nhiều cảm xúc, nên nằm giường tĩnh dưỡng."
Phương Thụy tiễn ông ta ra ngoài, đi đến cửa, thái y vẫn không nhịn được hỏi: "Sao công chúa lại bị thương nặng như vậy? Có thích khách sao?"
"Không có, không có gì cả, ngài cứ coi như hôm nay chưa từng thấy gì, chưa từng xảy ra chuyện gì cả." Phương Thụy làm động tác im lặng, "Một câu cũng đừng nói."
Thái y mơ hồ hiểu ra, gật đầu đáp ứng.
Phó Toại Chi ngồi bên giường, nhìn Phó Tri Ngu đang say ngủ.
Máu đã ngừng chảy, Phó Tri Ngu cảm thấy cơ thể lạnh run, trong giấc ngủ cũng bất an nhíu chặt mày.
Một lát sau, có cảm giác ấm áp phủ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay.
…
Phó Tri Ngu bị cơn đau nhói trên tay làm cho tỉnh lại, từ từ mở mắt.
Màn trướng rủ xuống che khuất ánh nắng chói chang, bên ngoài màn có bóng người quen thuộc lờ mờ đứng đó.
Nàng khẽ mở miệng, cổ họng khàn đặc không phát ra được âm thanh.
Tay vừa động đậy đã bị người bên ngoài trướng phát hiện, hắn vén màn lên: "Tỉnh rồi?"
Giọng nói này không khác gì nổ tung bên tai nàng, ký ức đêm qua ùa về trong đầu, theo bản năng muốn tránh né sự đụng chạm của Phó Toại Chi.