Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:37
Lượt xem: 62

Cung nhân gật đầu, cũng phản ứng lại vừa rồi mình đã to gan đến mức nào, sợ hãi rụt cổ lại.

Nhìn cung nhân phía sau, Phó Tri Ngu không nhịn được hồi tưởng lại dáng vẻ trước đây của mình, vừa từ đạo quán đến trong cung, cũng là cái gì cũng thích hỏi, lúc đó Phó Toại Chi vẫn còn kiên nhẫn giải thích cho nàng.

Cung nhân nhận thấy thân thể Công chúa khẽ run lên.

"Ta không sao." Phó Tri Ngu lên tiếng trước.

Sao nàng có thể… lại nghĩ đến Phó Toại Chi.

Bọn họ không nên có liên quan gì đến nhau nữa.

Phó Tri Ngu khẽ thở dài.

Đêm đã khuya, trong góc phòng đốt hương huân, mây mềm mại, Phó Tri Ngu rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mơ mộng lung tung, mơ mơ màng màng, nàng phát hiện mình đang đứng trước cửa Diêu gia.

Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một cảm giác vi diệu, bất giác liền bước vào trong.

Trong phòng ngủ không có người, trên giường trống rỗng, chỉ có màn giường không gió tự bay.

Nhờ bóng đêm che giấu, Phó Toại Chi chậm rãi bước đến trước tẩm điện.

Cung nhân đã bị Phương Thụy điều đi, Thiên tử thông suốt không gặp trở ngại, khi bước vào tẩm điện cố ý thả nhẹ bước chân, không muốn đánh thức Phó Tri Ngu.

Thiếu nữ ngủ không an giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi, mày nhíu chặt, bên môi lẩm bẩm nói.

Nàng gặp ác mộng, không hề hay biết trong điện có kẻ không mời mà đến.

Phó Toại Chi hơi cúi người, nghe rõ cái tên trong miệng nàng.

"Diêu Hành…"

Phó Tri Ngu trong mộng hoảng sợ nhìn xung quanh, nữ quyến không biết đã đi đâu, Diêu Hành cũng không biết đã đi đâu, Diêu phủ to lớn chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng bị ác mộng dày vò, trên môi hằn lên vết răng.

Phó Toại Chi lạnh nhạt đứng một bên, không có ý định giúp nàng.

Chương 92

Hôm sau tỉnh lại, đầu Phó Tri Ngu vẫn còn đau từng cơn.

Nàng gặp ác mộng cả đêm, liên tục những giấc mơ kỳ quái.

Điều kỳ lạ nhất là, Phó Tri Ngu thật sự cảm thấy trong mơ có người đang vuốt ve gò má nàng, thậm chí còn cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh, lớp chai mỏng, chân thật như thể đã xảy ra ngoài đời thực.

Cung nhân thấy tinh thần nàng không tốt, thấp thỏm hỏi có phải có chỗ nào không vừa ý không.

"Ta không quen giường, ở đây ngủ không được, giúp ta hỏi Bệ hạ khi nào có thể cho ta trở về." Phó Tri Ngu nói.

"Điện hạ thứ tội, tha cho nô tỳ đi." Cung nhân vội vàng quỳ xuống, "Chọc giận long nhan là tội lớn." Bọn họ đối với Thiên tử tràn ngập sợ hãi, càng bị Phương Thụy dặn đi dặn lại vô số lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-223.html.]

Cách chuyện ở điện Văn Hoa năm đó cũng chỉ mới ba năm, cung nhân xung quanh phần lớn đều nghe nói qua, không muốn chuyện này rơi xuống đầu mình.

"Nàng thật sự nói như vậy?"

Trong điện Thái Cực, Phó Toại Chi lạnh giọng hỏi.

Cung nhân run rẩy, không ngờ Bệ hạ lại gọi nàng ta đến hỏi từng câu từng chữ. Nàng ta không dám làm trái mệnh lệnh của Thiên tử, đành phải thuật lại nguyên văn cuộc đối thoại buổi sáng với Công chúa.

Phất tay cho cung nhân lui ra, bầu không khí xung quanh Phó Toại Chi cực kỳ thấp.

Trở về? Nàng coi Diêu phủ là nhà mình rồi, trong cung đối với nàng mà nói chẳng phải là đi thăm người thân sao.

Phó Toại Chi khó chịu nghĩ.

Hắn trầm mặt đi thượng triều, các đại thần sợ lửa giận của Thiên tử thiêu đốt đến mình, im lặng cúi đầu không dám nói chuyện.

Nếu nàng cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi.

Phó Toại Chi hiếm khi không nghe các triều thần đang bàn luận chuyện gì, một lòng nghĩ đến những lời Phó Tri Ngu nói buổi sáng.

Trên mặt Thiên tử mây đen giăng kín, các triều thần bốn phía mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Khó khăn lắm mới đến lúc hạ triều, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào đêm, hơi nước tràn ngập trong không khí.

Phó Tri Ngu ngủ chưa được bao lâu, liền bị một tiếng sấm đánh thức.

Nàng sợ những đêm mưa gió sấm chớp, nhất là khi phải ngủ một mình trong tẩm điện.

Nàng gọi mấy tiếng, nhưng không có cung nhân nào vào.

Mây đen giăng kín, che khuất ánh trăng, trong tầm mắt cũng là một mảnh mờ mịt.

Chân trần giẫm trên gạch, từng cơn lạnh lẽo theo tứ chi lan ra khắp cơ thể.

Trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nửa ngày không phát ra được âm thanh.

Phó Tri Ngu đẩy cửa tẩm điện ra, mới phát hiện toàn bộ Phi Hương điện trống rỗng, đám cung nhân thường ngày trực đêm đều không biết đã đi đâu.

Một tia chớp xé toạc màn đêm, trong điện thoáng chốc sáng lên, rồi lại chìm vào bóng tối.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mưa to như trút nước, đập vào mái hiên, tiếng mưa và tiếng sấm như một tấm lưới kín không kẽ hở, trói chặt Phó Tri Ngu vào trong.

Khi Phó Toại Chi bước vào, hắn nhìn thấy tiểu cô nương đang co gối ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào hai tay, khẽ thút thít, ngay cả khi có người ngoài vào cũng không hề hay biết.

Khi hắn đến gần, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh phủ một tầng hơi nước, nhìn hắn đầy vẻ đáng thương.

"Ta... ta đang mơ sao?" Phó Tri Ngu hỏi.

Nàng được ôm vào một vòng tay quen thuộc, thân thể ấm áp xua tan đi phần nào giá lạnh.

Nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh ngồi trên mặt đất, mái tóc đen dài xõa xuống, chóp mũi đông cứng đến đỏ ửng.

Lòng bàn tay hắn cách lớp vải mỏng, áp sát vào cơ thể nàng.

Loading...