Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:34
Lượt xem: 71
"Nàng gọi hắn là gì?" Phó Toại Chi lạnh giọng.
"… Phu quân?" Phó Tri Ngu lặp lại một lần.
Trong mắt Phó Toại Chi không hề che giấu vẻ chán ghét: "Hắn dựa vào cái gì mà xứng làm phu quân của nàng?"
"Ta đã thành hôn với Diêu Hành, cũng không có ý định hòa ly với hắn, Diêu Hành đương nhiên là phu quân của ta." Phó Tri Ngu không dám nhìn thẳng vào hắn, "Hoàng huynh quên rồi sao, thánh chỉ ban hôn vẫn còn ở Diêu gia."
"Nàng đối với Diêu Hành đúng là tình sâu nghĩa nặng." Không khí xung quanh hắn có thể ngưng tụ thành băng, Phó Tri Ngu bất an nhích về phía sau, muốn cách xa hắn một chút.
"Nếu hoàng huynh đã có lòng tác thành, vậy có thể…" Lời nói của Phó Tri Ngu đột ngột dừng lại, Phó Toại Chi vuốt ve môi nàng, ngay khi nàng muốn quay mặt đi, hắn liền bóp lấy cằm nàng.
Thiếu nữ cắn môi, hàng mi dài run rẩy, buộc phải nhìn thẳng vào hắn.
Thiên tử trẻ tuổi có đôi mắt sâu thẳm, giống như một đầm nước lạnh không thấy đáy, dễ dàng đoạt đi tâm trí của nàng.
Mặt hồ lạnh lẽo này dường như muốn nuốt chửng lấy nàng, toàn thân nàng đều nổi lên hàn ý.
"Ta hối hận rồi." Ánh mắt Phó Toại Chi tối tăm không rõ, "Đạo thánh chỉ ban hôn kia không nên ban xuống."
Phó Tri Ngu giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, ngược lại càng bị chế trụ mạnh hơn, cằm truyền đến cơn đau khiến nàng nhíu mày, khóe mắt ươn ướt.
"Hoàng huynh đang nói bậy bạ gì vậy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hoàng huynh lại càng là thiên tử, ý chỉ đã ban ra làm gì có đạo lý thu hồi lại?"
"Phải không?" Phó Toại Chi nheo mắt, "Hai người các nàng không uống rượu giao bôi, cũng chưa động phòng, nghi thức chưa thành thì không tính là phu thê."
Vành tai Phó Tri Ngu đỏ bừng, bị lời nói thẳng thừng của hắn dọa sợ đến mức lắp bắp: "Huynh, sao huynh có thể nói như vậy…"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ai nói chúng ta không tính là phu thê! Ta, ta và Diêu Hành đã viên phòng rồi!" Trong lúc cấp bách, Phó Tri Ngu nói năng lộn xộn.
Lúc này, cả hai người đều cứng đờ, trong mắt Phó Tri Ngu đọng lại nước mắt, né tránh ánh mắt của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-221.html.]
Phó Toại Chi nhìn chằm chằm vào nàng, muốn từ sự thay đổi trong ánh mắt của nàng tìm ra sơ hở, rốt cuộc là thật sự có chuyện này, hay là thuận miệng bịa đặt.
Giống như con thú nhỏ ngửi thấy mùi nguy hiểm, trực giác của Phó Tri Ngu mách bảo nàng lúc này phải tránh xa Phó Toại Chi, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt, vừa giãy giụa liền đau đớn.
"Diêu Hành đối với ta rất tốt, mọi chuyện đều thuận theo ý ta, hoàng huynh biết ta vì sao mà đến, nếu chỉ là không muốn cứu Diêu Hành thì không cần phải làm khó ta như vậy." Phó Tri Ngu cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ, "Ta có thể tự mình nghĩ cách."
"Với tính cách của nàng, nếu không phải ở bên ngoài không tìm được cách giải quyết, sợ rằng sẽ không nguyện ý viết thư cho ta cầu xin." Phó Toại Chi không hề nể mặt vạch trần nàng, "Vì Diêu Hành, thật sự làm khó nàng rồi, phải cúi đầu với người không muốn qua lại."
Hai má Phó Tri Ngu nóng bừng, cắn răng không chịu thừa nhận: "Vậy xem ra hoàng huynh cũng không muốn giúp ta, không bằng để ta rời đi ngay bây giờ, ta còn chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất."
Phương Thụy đang đứng chờ ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã.
Bên trong chỉ có Bệ hạ và Công chúa, hắn cũng không dám tùy tiện vào xem, cho đến khi nghe thấy tiếng đồ đạc rơi xuống đất, mới thò đầu vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn rõ cảnh tượng bên trong, hắn lập tức cảm thấy cái đầu của mình khó giữ.
Từ góc độ của Phương Thụy chỉ có thể nhìn thấy một góc giường, vạt áo của Bệ hạ và váy của Công chúa đan xen vào nhau, mái tóc đen tán loạn trên giường. Đồ vật rơi xuống chính là chiếc bát nhỏ đựng hoa quả ướp lạnh kia, trong lúc xô đẩy giằng co bị hất tung, nước đá chảy lênh láng trên mặt đất, chiếc bát rỗng và hoa quả lăn lông lốc đến bên chân Phương Thụy.
Hắn vội vàng nhặt lên, rụt đầu lại, không dám nhìn nữa.
Phó Toại Chi nhìn nàng hồi lâu.
Nàng rõ ràng đang sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, hốc mắt đỏ hoe, hàng mi dài bị nước mắt dính lại thành từng cụm. Không giống như muốn đối đầu với hắn, ngược lại có chút ý vị quyết tuyệt.
Nhận thấy lực đạo trên tay dần dần yếu đi, Phó Tri Ngu lập tức thoát khỏi sự khống chế của hắn, vén áo trốn sang một bên.
Trên cổ tay có một vòng dấu đỏ, Phó Tri Ngu bắt đầu lo lắng nếu bị Diêu Hành nhìn thấy thì phải giải thích thế nào cho ổn.
Nàng và Diêu Hành không có tình cảm phu thê, với thân thể của Diêu Hành lại càng không có chuyện viên phòng. Nhưng trước mặt Phó Toại Chi nàng lại nói năng lộn xộn, cũng không biết hắn có nhìn ra nàng đang nói dối hay không.
"Diêu gia sa sút, quả thật không thể so với cuộc sống cẩm y ngọc thực trong cung. Nếu hoàng huynh chỉ muốn sỉ nhục ta, vậy thì dừng lại ở đây đi." Phó Tri Ngu chỉnh lại váy áo, vén tóc mai, "Coi như hôm nay ta chưa từng đến cầu xin hoàng huynh, sau này cũng sẽ không cầu xin nữa."
Ánh mắt nóng rực kia vẫn luôn dừng lại trên người nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu cưỡng ép bản thân phải phớt lờ nó, xoay người muốn rời đi.