Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:32
Lượt xem: 78

Nàng ta ăn nói khẩn thiết, không giống giả vờ.

Phó Tri Ngu không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi Phó Toại Chi bận xong việc. Đợi gần giữa trưa, cung nhân mới nói Bệ hạ truyền bữa, để nàng cùng đi.

Sớm đã chờ đợi, Phó Tri Ngu đem lời nói lặp đi lặp lại trong lòng rất nhiều lần, nghĩ thầm lát nữa gặp mặt nhất định phải nói với Phó Toại Chi.

Nàng vừa bước vào trong điện, liền ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng ẩm thực của Phó Toại Chi bất kể là trước hay sau khi đăng cơ đều không rườm rà, nhưng trước mặt lại bày đầy một bàn thức ăn.

Phó Tri Ngu tùy ý liếc qua, gần như đều là món nàng thích ăn.

Chẳng lẽ lâu ngày không gặp, hắn vẫn nhớ rõ sở thích của nàng sao?

"Qua đây." Phó Toại Chi mở miệng, đánh thức Phó Tri Ngu đang ngẩn người.

Có lẽ chỉ là sai cung nhân đi sắp xếp, hắn bận rộn trăm công nghìn việc, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện này.

Phó Tri Ngu thầm nghĩ.

Nàng đi đến bên bàn, cung nhân lại không có ý định mời nàng vào chỗ.

Ánh mắt hơi lạnh lẽo rơi trên người, Phó Tri Ngu lén ngẩng mắt liếc Phó Toại Chi.

Cảm nhận được nàng đang len lén đánh giá, Phó Toại Chi khẽ gõ hai cái lên mặt bàn.

Qua đây.

Phó Tri Ngu hiểu ý của hắn.

Ba năm trôi qua, Phó Toại Chi hình như càng không thích nói chuyện, nhưng tính tình đúng là không thay đổi chút nào.

Phó Tri Ngu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu, lớp lớp sa mỏng mềm mại trượt theo cánh tay nàng, lộ ra vòng tay bằng vàng ròng Phó Toại Chi tặng nàng.

Nàng gầy đi một vòng, vòng tay vốn vừa vặn, giờ lại hở ra một chút.

Gò má mất đi vẻ đầy đặn của thiếu nữ, dần dần lộ ra, đường nét xinh đẹp dịu dàng.

Nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp, mà vẻ đẹp này lại ngày ngày thuộc về Diêu Hành, không phải hắn.

Phương Thụy nhận được ánh mắt của Phó Toại Chi, ân cần gắp thức ăn.

Phó Tri Ngu còn có tâm sự, ăn không biết vị, động đũa vài cái liền không ăn nữa.

"Không hợp khẩu vị?" Phó Toại Chi ôn hòa hỏi.

"Không phải..." Phó Tri Ngu nói, "Hoàng huynh, muội đến là có việc muốn cầu xin huynh..."

"Ăn cơm trước." Khóe miệng Phó Toại Chi cong lên ý cười, trong mắt vẫn là một mảnh lạnh lẽo.

Phó Tri Ngu cắn môi, trơ mắt nhìn Phương Thụy lại gắp một miếng cá, cam chịu chọc hai cái nhét vào miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-220.html.]

Dù ở Diêu gia ăn uống thanh đạm, nàng cũng không cảm thấy nhạt nhẽo như hôm nay, rõ ràng đều là nguyên liệu thượng hạng, tay nghề của đầu bếp cũng là đỉnh cao, ăn trong miệng chính là không có mùi vị gì.

Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Phương Thụy càng tích cực gắp thức ăn, cho đến khi trong bát nhô lên một ụ nhỏ, Phó Tri Ngu do dự nói nhỏ: "Muội thật sự không ăn nổi nữa."

Thật ra cũng không ăn được bao nhiêu, nàng khổ não nhíu mày, hai má phồng lên.

Đợi Phó Toại Chi đặt đũa xuống đứng dậy, Phó Tri Ngu cũng vội vàng xách váy đi theo: "Hoàng huynh, muội thật sự có việc muốn nói với huynh."

Phó Toại Chi dừng bước, nàng không kịp phản ứng, đột nhiên đ.â.m sầm vào n.g.ự.c hắn.

Hắn thuận thế ôm lấy eo Phó Tri Ngu, không hề động đậy đem nàng ôm vào lòng: "Bức thư kia của muội ta đã xem rồi."

Phó Tri Ngu mừng rỡ, còn chưa kịp xoa cái mũi bị đụng đau, ngẩng mặt hỏi hắn: "Vậy Hoàng huynh… đồng ý rồi sao?"

Phó Toại Chi không trả lời thẳng: "A Ngu, nếu muội là ta, chúng ta ba năm không gặp, ta mở miệng liền nhắc đến cô nương khác, muội sẽ vui sao?"

Phó Tri Ngu chớp mắt: "Hoàng huynh là đang giận sao...?"

Hắn nói chuyện cô nương khác, có liên quan gì đến nàng chứ?

Vốn dĩ nàng là vì cầu thuốc cho Diêu Hành mới đến.

Phó Tri Ngu nhất thời vui mừng, bỏ qua hàm ý khác trong lời nói của Phó Toại Chi.

Lấy chủ đề này mở đầu, Phó Toại Chi đề nghị để nàng ở lại bầu bạn với mình, Phó Tri Ngu cũng rất sảng khoái đồng ý.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trong phòng gió mát nhè nhẹ, bên tay có sẵn trái cây ướp lạnh.

Có một khoảnh khắc, Phó Tri Ngu dường như quay trở lại quãng thời gian ở trong cung, cũng nhàn nhã nằm trên ghế mỹ nhân, trong không khí thoang thoảng mùi hương huân, bên môi vẫn còn vương lại nước của hoa quả.

Từng viên đá dần dần tan chảy nhỏ xuống nước, cùng với tiếng sột soạt khi lật trang giấy, mí mắt Phó Tri Ngu càng ngày càng nặng.

Nàng an tĩnh ngủ say, Phó Toại Chi đang phê duyệt tấu chương cũng dừng tay, bất giác vuốt ve gò má của nàng.

Thiếu nữ dường như cảm nhận được sự ngứa ngáy trên má, nhẹ nhàng cau mày, muốn né tránh sự đụng chạm của hắn.

Phó Tri Ngu trong mộng trở mình, liền cảm thấy thân thể trống rỗng.

Ngay lúc nàng cho rằng mình sắp ngã xuống đất, một đôi tay đã nâng lấy lưng nàng, vững vàng đỡ lấy.

Phó Tri Ngu hoảng hốt mở mắt, chạm phải ánh mắt của Phó Toại Chi. Nàng ngồi dậy, vạt áo vì động tác vừa rồi mà hơi mở ra, để lộ chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh.

Ánh mắt Phó Toại Chi đảo qua: "Nếu đã muốn ngủ, thì đừng nằm sát mép giường, trở mình một cái là dễ rơi xuống."

Để tránh nóng, trên mặt đất không trải thảm lông, nếu ngã xuống hơn phân nửa sẽ bị bầm tím.

Phó Tri Ngu vẫn còn có chút sợ hãi, ngượng ngùng cụp mắt xuống: "May mà có hoàng huynh ở đây."

"Nàng ở lại trong cung, ta sẽ luôn ở bên cạnh."

Phó Tri Ngu sững sờ: "Hoàng huynh?" Nàng nắm chặt góc áo, "Nhưng nếu ta ở lại trong cung, vậy phu quân của ta phải làm sao?"

Loading...