Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:12
Lượt xem: 74
Nàng nói là Bệ hạ tặng nàng làm quà tiễn biệt.
Phó Tri Ngu cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc bán nó đi, nhưng dù dùng cách gì cũng không tháo ra được, chỉ đành tiếp tục đeo.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mà nay vòng tay này có vẻ hơi lạc lõng, không hợp với bộ y phục đơn giản của nàng.
Ngay khi nàng gần như không thể ngồi yên, vào buổi sáng sương mù mờ mịt, một chiếc xe ngựa giản dị dừng trước cửa Diêu phủ.
Từ trên xe bước xuống hai hoạn quan, còn coi như khách khí hỏi người hầu ngoài cửa công chúa có ở đây không.
Người hầu luống cuống đi bẩm báo với Phó Tri Ngu, nàng nhanh chóng bước ra, nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, trong lòng đã hiểu rõ.
Nếu là Phương Thụy hay người khác, sẽ không có chuyện này, phái người đưa thuốc đến là được.
Giờ có lẽ là... nàng không thể không đích thân đi gặp Phó Toại Chi rồi.
Phó Tri Ngu dặn dò người hầu không được quấy rầy Diêu Hành nghỉ ngơi, xách váy, bước lên bậc thềm.
Bánh xe lộc cộc lăn về phía trước, tiến vào màn sương trắng vô biên.
…
Động tĩnh bên ngoài vẫn làm kinh động đến Diêu Hành, hắn lảo đảo bước ra, vịn vào cột hành lang ho không ngừng.
"Các ngươi muốn đưa nàng đi đâu?"
Có một hoạn quan tiến lên chào hắn, giọng nói the thé, nghe vào tai khiến Diêu Hành cực kỳ khó chịu.
"Công chúa đã ở ngoài ba năm, Bệ hạ nhớ người thân, không nỡ để công chúa chịu khổ bên ngoài, đặc biệt sai nô tài đón công chúa về cung."
Nàng rõ ràng là không muốn quay về!
Diêu Hành vừa định phản bác, đột nhiên hoa mắt, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, ho dữ dội.
Hoạn quan không có ý định đỡ hắn, mà lạnh nhạt nhìn tất cả xảy ra, vẫn là người hầu không nỡ nhìn Diêu Hành chật vật như vậy, đỡ hắn đặt lên vai mình.
"Nô tài vẫn gọi ngài một tiếng 'Diêu công tử', ngài nên hiểu rõ trong lòng, công chúa là vì sao phải quay về. Công chúa dù sao cũng là quân, Diêu công tử là thần, để công chúa chịu thiệt thòi ở Diêu phủ ba năm đã là đại bất kính, ngài lại có lý do gì để ngăn cản công chúa hồi cung." Hoạn quan trong mắt lộ ra một tia thương hại, "Diêu công tử vẫn nên nghĩ thoáng ra, sớm buông tay đi."
…
Hoạn quan trực tiếp đưa Phó Tri Ngu đến điện Thái Cực.
Thấm thoắt ba năm trôi qua, cách bài trí trong điện Thái Cực đã thay đổi rất nhiều, gần như không tìm thấy dấu vết khi Phó Toại Chi mới đăng cơ.
Đứng trong điện, xung quanh cung nhân qua lại tấp nập, ở trong đó chỉ cảm thấy xa lạ.
Phương Thụy nhìn thấy nàng, mắt sáng lên, nhanh chóng bước tới: "Điện hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-219.html.]
Từ sau lần khuyên nhủ tiểu công chúa không có kết quả, hắn không còn gặp lại nàng, đột nhiên gặp mặt, có chút kinh ngạc.
"Ta còn tưởng là Phương công công sắp xếp người." Phó Tri Ngu cười nói.
"Nô tài cũng không biết, nhưng có thể gặp lại công chúa là tốt rồi." Vừa gặp, Phương Thụy còn định nói gì đó, ánh mắt vượt qua nàng nhìn về phía sau, lập tức thu lại vẻ mặt.
Phó Tri Ngu mơ hồ quay người, vừa lúc Phó Toại Chi bước vào.
Hắn thản nhiên liếc về phía Phó Tri Ngu, sau đó thu hồi ánh mắt, cho cung nhân lui ra.
Trong điện Thái Cực yên tĩnh không một tiếng động, Phó Tri Ngu lúng túng đứng đó.
Phó Toại Chi thoạt nhìn sắc mặt bình thường, không có dấu hiệu tức giận. Dựa theo ấn tượng của Phó Tri Ngu về hắn, hắn vốn là người hỉ nộ không lộ ra ngoài, chỉ nhìn bề ngoài căn bản không thể đoán được tâm trạng của hắn.
Nàng cúi đầu nhìn váy, không chú ý đến vẻ mặt của Phó Toại Chi.
Cung nhân vừa bẩm báo hắn liền tới điện Thái Cực, tiểu cô nương còn không hề hay biết trò chuyện với Phương Thụy, mắt hạnh hơi cong lên.
Hắn vốn tưởng rằng ở Diêu gia chịu một thời gian dày vò, nàng sẽ không chịu nổi cuộc sống này mà quay về, không ngờ ở một mạch ba năm.
Ngay cả lý do cúi đầu với hắn cũng là vì chữa bệnh cho Diêu Hành.
Phó Tri Ngu đột nhiên cảm thấy xung quanh áp suất thấp hơn không ít, lại ngẩng đầu nhìn Phó Toại Chi, hắn lại không biểu hiện ra dáng vẻ gì khác thường.
"Bệ hạ?" Phó Tri Ngu rụt rè gọi hắn.
"Chỉ là lâu ngày không gặp, A Ngu xa cách với ta như vậy?" Phó Toại Chi cong môi, "Nên gọi là gì?"
Phó Tri Ngu hơi thở phào nhẹ nhõm: "Hoàng huynh."
Giọng cô nương dịu dàng, như mèo con cào nhẹ vào tim hắn.
"Hoàng huynh, muội có việc muốn cầu xin..."
"Ta còn có chút việc phải xử lý, A Ngu nghỉ ngơi một lát." Phó Toại Chi gọi cung nhân đưa nàng đi thay y phục chải đầu.
Phó Tri Ngu biết làm trái ý hắn chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, nàng có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cung nhân.
Nàng vừa rời đi, ánh mắt Phó Toại Chi đột nhiên lạnh xuống.
Thậm chí không rảnh để ôn chuyện huynh muội, mở miệng chính là vì Diêu Hành. Phó Toại Chi có chút hối hận sao không trực tiếp xử lý Diêu Hành trong ngục, mà lại giữ lại mạng sống của hắn.
Khi ấy hắn mới đăng cơ, vì nước mắt của Phó Tri Ngu mà mềm lòng, mang đến vô số phiền phức sau này. Ba năm nay hắn chỉnh đốn triều cương, việc làm nhiều nhất chính là diệt trừ tận gốc.
Cung nhân vì Phó Tri Ngu tắm rửa thay y phục, vấn tóc, nhưng lại không có ý định đưa nàng đi gặp Thiên tử.
"Bệ hạ bận rộn trăm công nghìn việc, hiện giờ đang là lúc xử lý chính vụ, Bệ hạ xưa nay không cho phép người khác quấy rầy vào lúc này." Cung nhân bưng trà bánh và trái cây đến, "Điện hạ nếu có gì cần cứ việc phân phó, chỉ có việc này thứ cho nô tỳ không thể làm."