Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:10
Lượt xem: 70
Diêu Hành thỉnh thoảng bắt gặp, cũng chỉ ôn hòa an ủi nàng.
Kẻ khiến hắn nhà tan cửa nát là Thiên tử, không phải cô nương mảnh mai trước mắt. Nếu không có nàng, tỷ muội trong nhà đã sớm lưu lạc chốn giáo phường, sao còn có thể tìm được nơi nương thân.
"Rất hợp với một cây trâm của ta, bên trên cũng khắc hoa..." Lời nói của Phó Tri Ngu đột ngột dừng lại khi mở hộp trang điểm.
Nàng nhớ ra cây trâm đó đã đem đi cầm từ hai tháng trước, trong hộp trang điểm giờ chỉ còn lại vài món trang sức ít ỏi, trông trống rỗng.
"Ta nhớ nhầm, cây trâm đó hình như ta đã thưởng cho tiểu cung nữ nào rồi, không mang ra ngoài." Phó Tri Ngu duy trì ý cười bên môi.
Diêu Hành trong lòng hiểu rõ, thuận theo lời nàng nói tiếp: "Đợi thân thể ta tốt hơn chút, sẽ học điêu khắc cho nương tử một cây."
Phó Tri Ngu cố nén chua xót trong lòng, cười đồng ý với hắn.
Diêu Hành bưng bát thuốc uống một hơi cạn sạch, định tiếp tục sửa sang cành hoa còn dang dở.
Phó Tri Ngu đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Nàng kinh ngạc quay đầu, phát hiện Diêu Hành đang che miệng, toàn thân run rẩy, chiếc kéo hắn vừa dùng để cắt tỉa hoa rơi xuống cách đó không xa.
"Chàng làm sao vậy!" Phó Tri Ngu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đỡ lấy hắn.
Trên trán Diêu Hành toát ra từng tầng mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn từ từ buông tay, kẽ tay đỏ thẫm một mảnh, khóe môi còn vương chút máu.
Phó Tri Ngu kinh hô thành tiếng, vội vàng gọi người hầu đi mời lang trung.
"Mấy ngày nay chẳng phải vẫn ổn sao, sao đột nhiên lại..." Nàng hốt hoảng, đỡ Diêu Hành nằm lại lên giường.
Lang trung cau mày, một lúc lâu sau mới buông tay, thở dài: "Ta không chữa được nữa rồi."
Phó Tri Ngu ngẩn ra: "Sao có thể chứ?"
"Lần đầu tiên cô nương đến tìm ta, ta đã nói rồi, phu quân nhà cô nương bị thương nặng lại chậm trễ chữa trị, sớm đã hao tổn gần hết, giờ cơ thể hắn suy nhược, rất khó bồi bổ lại."
"Vậy chính là vẫn còn cách đúng không?" Phó Tri Ngu chặn ông lại, không cho lang trung rời đi.
Cô nương dung mạo xinh đẹp, lại một lòng vì phu quân, lang trung đã xem bệnh cho bọn họ ba năm, cũng không phải người lòng dạ sắt đá, suy nghĩ một hồi mới nói với nàng: "Cũng có cách khác có thể thử, chỉ là dược liệu vô cùng đắt đỏ, lại khó tìm, có thể lấy được hay không hoàn toàn dựa vào ý trời."
Lang trung trải giấy bút viết xuống vài dòng, Phó Tri Ngu càng xem càng thấy trong lòng không chắc chắn.
Nàng đã từng nghe nói đến vị thuốc này, nhưng... là khi còn ở trong cung. Khi ấy vẫn là nghe thái y nói với Thái hậu đã thêm vị thuốc này, dùng để đại bổ thân thể.
Lang trung thở dài lắc đầu: "Nếu có vị thuốc này, đúng là có thể thử lại lần nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-218.html.]
Phó Tri Ngu không ngăn cản ông nữa, góc giấy bị nàng nắm chặt đến biến dạng nhăn nhúm.
Nàng sai người đi khắp các tiệm thuốc trong kinh thành, vậy mà đều không có vị thuốc này.
Ngược lại có người làm công có ấn tượng với nó, nói vị thuốc này cực kỳ hiếm có, mỗi năm sản lượng có tám, chín phần phải thượng cống, số còn dư lại không chỉ ít ỏi, giá cả đắt đỏ, phẩm chất và công dụng thật ra cũng là loại bị thải ra.
Diêu Hành mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của nàng, biết vừa rồi ngất đi là do thân thể lại kém đi.
Vì mua thuốc cho hắn, Diêu phủ đã túng quẫn.
Nhìn hàng lông mày cau lại và đôi mắt lo lắng của cô nương, Diêu Hành khẽ mở miệng, nhưng lại không thốt ra được ba chữ "đừng chữa nữa".
"Ơ, chàng tỉnh rồi." Phó Tri Ngu gắng gượng nở nụ cười, "Không có việc gì."
Khóe mắt nàng còn vệt nước mắt chưa lau sạch, hốc mắt hơi đỏ, còn phải giả vờ ung dung không có chuyện gì.
Không thể chống đỡ lâu, Phó Tri Ngu quay đầu, ho khan vài tiếng, viện cớ ra ngoài rót nước rời khỏi tầm mắt của Diêu Hành.
Trong thư phòng bày sẵn giấy bút, ở các tiệm thuốc liên tục gặp trắc trở, bất đắc dĩ, Phó Tri Ngu chỉ đành nảy ra một ý nghĩ khác.
Nàng không muốn lại có liên quan đến trong cung, thực ra là không muốn lại dính dáng đến Phó Toại Chi.
Giờ đã ba năm trôi qua, hắn cũng không sai người đến hỏi một câu, có phải nói rõ Phó Toại Chi đã không còn để ý nữa?
Phó Tri Ngu thấp thỏm nghĩ, chấm mực cầm bút viết thư.
Viết xong, nàng giao bức thư và ngọc bài cho người hầu, dặn dò hắn đưa đến trong cung.
Có ngọc bài, dù thế nào bức thư này cũng sẽ được đưa đến bàn của Phó Toại Chi. Hắn rốt cuộc có xem hay không, lại là chuyện khác.
Nếu có cách khác, nàng cũng không muốn cúi đầu cầu xin Phó Toại Chi.
Nhưng cơ thể Diêu Hành suy sụp quá nhanh, không có nhiều thời gian để nàng do dự.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, trong cung đều không có hồi âm.
Người hầu đưa thư thề thốt nói mình đã giao đồ cho lính gác, ngoài cửa cũng luôn có người trông coi, đề phòng bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
Diêu Hành uống thuốc, lo lắng hỏi nàng: "Mấy ngày nay nương tử cứ thất thần không yên."
"Có, có sao?" Phó Tri Ngu không muốn hắn biết chuyện mình viết thư cầu xin thuốc, "Có lẽ là do nóng."
"Là ta liên lụy nương tử." Diêu Hành áy náy nói.
Ánh mắt hắn rơi xuống cổ tay Phó Tri Ngu, đó là vòng tay bằng vàng ròng mang theo khi xuất giá, khảm viên ngọc quý giá trị liên thành.