Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:08
Lượt xem: 71
Phó Tri Ngu nắm chặt tay, lòng bàn tay đau nhói, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.
Chính vì tội chứng của Diêu gia đều được phơi bày, nàng căn bản không tìm được lý do để phản bác.
Họ tự cho rằng giấu giếm rất tốt, thực ra chỉ là thiếu một cơ hội để nhổ tận gốc.
"Điện hạ…"
"Ta sẽ không quay về." Phó Tri Ngu ngắt lời hắn, "Phiền ngươi chuyển lời lại cho Bệ hạ."
Một lúc lâu sau, Phương Thụy thở dài, cáo từ nàng.
…
Đợi hơn nửa tháng, đợi chuyện của Diêu gia được xử lý gần xong, Diêu Hành cuối cùng cũng được thả ra.
Hắn trên danh nghĩa vẫn là phò mã, được miễn tội chết, nhưng trong ngục bị tra tấn nghiêm khắc, khi được khiêng ra ngoài cũng đã hấp hối.
Phó Tri Ngu không dám nghĩ hắn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, trong đó có phải có Phó Toại Chi ra lệnh ngầm tăng nặng, chỉ vì muốn nàng nhượng bộ hay không.
Lang trung chậm rãi gỡ bỏ quần áo rách nát, nữ quyến Diêu gia đứng sang một bên run rẩy.
Phó Tri Ngu mặt trắng bệch, không nói nên lời.
Diêu Hành nén đau, miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi mình không sao: "Ta không phải vẫn còn sống sao, Bệ hạ nguyện ý tha cho ta một mạng, đã là khai ân rồi."
Đợi bôi thuốc xong, trong phòng chỉ còn lại hai người, Diêu Hành khẽ hỏi nàng: "Ta biết là người đã bảo vệ họ… Điện hạ, chúng ta chưa thành lễ, người không phải là người của Diêu gia, không có lý do gì phải ở lại đây chịu khổ."
"Trong mắt người ngoài, chúng ta đã là phu thê." Phó Tri Ngu nói, "Nếu ngươi muốn báo ân, thì không được từ chối ta ở lại."
Khuyên nhủ không có kết quả, Diêu Hành cũng không ép buộc, hắn bây giờ cũng không có sức để nói nhiều hơn.
Hắn nhất kiến chung tình với Phó Tri Ngu, đương nhiên hy vọng người trong lòng có thể sống tốt hơn. Tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát bên bờ ao Kim Minh ngày ấy, sao có thể chịu khổ ở nơi tồi tàn này?
Nhưng khi nghe nàng nói "ở lại", Diêu Hành vẫn không thể kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng. Công chúa ở lại Diêu gia là một sự bảo vệ, hắn bây giờ chẳng khác gì phế nhân, lại là tội thần, không thể làm được gì cả. Nếu nữ quyến bị người ta bắt nạt, thậm chí không có sức phản kháng. Công chúa ở đây ít nhất không ai dám đến cửa gây sự.
Diêu gia sa sút, những gia đình trước kia có qua lại đột nhiên tránh né, hận không thể chưa từng quen biết người của Diêu gia.
May mắn thay trong phủ vẫn còn vài lão bộc đã lớn tuổi không còn nơi nào để đi, vẫn nguyện ý làm thuê cho nàng, giúp lo liệu việc nhà.
Điều khiến người ta đau đầu nhất không phải là chi tiêu của cả phủ, mà là làm thế nào để mời được lang trung đến khám cho Diêu Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-217.html.]
Cơ thể hắn suy nhược, lang trung bình thường chỉ có thể xử lý vết thương ngoài da cho hắn, vết thương ngoài da lành lại, nhưng bên trong vẫn còn suy nhược.
Phó Tri Ngu tìm cách dò hỏi xem có lang trung nào có thể chữa trị được không, mãi mới tìm được một người, đối phương vừa nghe thấy là Diêu gia liền không chịu đến. Cuối cùng vẫn phải dùng gấp ba ngân lượng mới miễn cưỡng mời được, nguyện ý mạo hiểm.
Phó Toại Chi quả nhiên không sai người đến thuyết phục nàng nữa, dường như thực sự định để mặc nàng bên ngoài không hỏi han gì.
Phó Tri Ngu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự rất sợ sự kiểm soát của Phó Toại Chi, bây giờ tuy vất vả hơn một chút, nhưng không ai hạn chế nàng qua lại với người khác, cũng không ai hạn chế tự do của nàng.
Còn về hư danh công chúa này… Nàng vốn dĩ không phải là cành vàng lá ngọc thực sự, có hay không cũng như nhau.
…
Ba năm sau.
Phó Tri Ngu bưng bát thuốc sắc xong đi tới, liền nhìn thấy Diêu Hành đang ngồi bên bàn cắt tỉa cành hoa.
Ngửi thấy mùi thuốc đắng, Diêu Hành liền biết là Phó Tri Ngu đến, nhường một chỗ cho nàng.
Cuối hè vẫn còn hơi oi bức, nhưng đối với Diêu Hành lại vừa vặn. Dưới ánh nắng, đôi tay lạnh lẽo cũng ấm áp hơn một chút.
Dưới sự chẩn trị thỉnh thoảng của vị lang trung kia, Diêu Hành dần dần hồi phục, từ nằm liệt giường đến có thể miễn cưỡng ngồi một lúc.
Phó Tri Ngu thử độ ấm của bát, khẽ nhíu mày: "Vẫn còn hơi nóng, đợi một lát rồi uống."
Diêu Hành nhẹ nhàng nói "Được", chăm chú nhìn cô nương bên cạnh.
Phó Tri Ngu cúi đầu lật xem sách thuốc, cảm nhận được ánh mắt của hắn, có chút ngượng ngùng vén tóc mai: "Mấy đóa hoa này là chàng hái hôm nay sao?"
"Ừ." Diêu Hành lấy một đóa hoa cài lên tóc nàng.
Đầu ngón tay cô nương vuốt ve cánh hoa mềm mại, khuôn mặt mộc không trang điểm lập tức thêm phần xinh đẹp, mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ.
Diêu Hành biết rõ bản thân mình chẳng thể làm gì, chỉ có thể cố gắng hết sức khiến nàng vui vẻ. Dù cho Phó Tri Ngu chưa từng nói với hắn vì sao lại tránh né tất cả mọi thứ trong cung như vậy, hắn cũng chưa từng chủ động mở miệng hỏi.
Nếu có một ngày Phó Tri Ngu nguyện ý chủ động nói với hắn, đó mới là tốt nhất.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Chỉ có điều bổng lộc của công chúa vẫn gửi đến Diêu phủ.
Thân phận của Phó Tri Ngu vẫn còn, trong cung vẫn đều đặn hàng tháng sai người đưa tới.
Dù Phó Tri Ngu có chống cự việc tiếp xúc với trong cung, cũng không thể từ chối nó. Nàng cần tiền mua thuốc mời lang trung cho Diêu Hành, cũng phải thuê người hầu xử lý việc nhà.