Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:07
Lượt xem: 78

Y đột nhiên nở một nụ cười nhẹ nhõm, khiến thị vệ đầy đầu nghi hoặc.

"Thôi, như vậy cũng rất tốt." Y tự nhủ, khoác áo đứng dậy, "Mặt trăng cũng không phải lúc nào cũng tròn, hà tất phải cố chấp."

[Lời tác giả]

Viết thêm một chương cho tiểu Triệu, khi xem lại chương trước mới thấy thiết lập nhân vật ban đầu của tiểu Triệu khác xa so với chính văn, ai ngờ ban đầu tôi định thiết lập cho tiểu Triệu là nam phụ lạnh lùng ít nói cơ chứ.

Đương nhiên dù là tiểu Triệu phiên bản nào, cũng đều là người cầm lên được, bỏ xuống được, giống như mặt trăng không phải lúc nào cũng tròn, y biết mình đã nhận được rất nhiều, sẽ không cưỡng cầu thêm nữa -v-

Phiên ngoại - Quân đoạt thần thê (Phiên ngoại này nằm ngoài cốt truyện chính nha các nàng ơi)

Phó Tri Ngu nghe tin chạy đến ngoài thiên lao, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cửa thiên lao quanh năm âm khí nặng nề, khiến người ta phải tránh xa. Nhưng hôm nay lại tụ tập không ít người, Phó Tri Ngu chính là vì họ mà đến.

Diêu gia bị khép tội đã mấy ngày, theo lý mà nói nữ quyến nên bị sung vào tội tịch làm quan kỹ, nhưng trong lúc xô đẩy, đám lính canh suýt chút nữa đã làm công chúa bị thương, cũng chính vì vậy mà Phó Tri Ngu nắm được cơ hội bảo vệ họ, tạm thời tránh được số phận làm quan kỹ.

Họ khổ sở cầu xin ngục tốt, chỉ muốn vào trong nhìn người nhà một lần.

Ngục tốt đã sớm nhận được ý chỉ từ trong cung, tuyệt đối không nương tay với Diêu gia. Họ càng khóc lóc dây dưa, ngục tốt càng cảm thấy phiền phức, phất tay, hất văng đồ trang sức mà họ đưa cho, rơi leng keng trên mặt đất.

Âm thanh châu ngọc rơi xuống đất làm tiểu cô nương sợ hãi bật khóc, tiếng khóc thét chói tai đột ngột càng khiến ngục tốt nhíu mày chặt hơn.

"Khóc cái gì mà khóc?" Ngục tốt bực bội trợn mắt, "Ngày thường nếu các ngươi hiếu kính một chút, cho các ngươi vào trong nhìn một chút cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ là ý chỉ của Bệ hạ, không cho phép bất kỳ ai thăm phạm nhân Diêu gia. Đây là thánh chỉ, nghe rõ chưa?"

Nói xong hắn định đá văng tiểu cô nương đang gào khóc kia.

Ánh mắt liếc thấy bóng dáng mảnh mai phía xa, động tác của ngục tốt khựng lại. Sau khi nhìn rõ người đến, hắn chậm rãi thu chân về, quy củ hơn rất nhiều.

Nữ quyến Diêu gia kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tri Ngu giống như nhìn thấy cứu tinh, vừa lau nước mắt vừa chen về phía nàng, trên váy áo đầy bụi đất, đâu còn dáng vẻ của nữ quyến nhà quyền quý ngày xưa.

Diêu gia bị tịch biên, công chúa không những không rời đi, mà còn ở lại Diêu gia, thậm chí còn hết lòng bảo vệ nữ quyến khỏi bị làm nhục. Người ngoài cũng không hiểu rõ nguyên do, cũng không dám ca ngợi công chúa tình thâm nghĩa trọng với Diêu Hành - hai ngày trước có kẻ không biết thức thời vừa khen xong, lập tức bị lôi ra đánh hai mươi trượng, suýt chút nữa mất mạng.

Mặc dù vậy, công chúa vẫn bình an vô sự, người tinh ý đều biết là Bệ hạ ra lệnh không liên lụy đến nàng.

Chỉ cần Phó Tri Ngu vẫn còn mang danh hiệu công chúa, ngục tốt cũng không dám làm càn với nàng.

Mỗi lần bị gọi là "công chúa", Phó Tri Ngu lại nhớ đến người trong cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-216.html.]

Bây giờ hắn có phải đang đợi nàng nhượng bộ, cầu xin hắn không?

Không, không được. Nàng tuyệt đối không thể cúi đầu trước Phó Toại Chi như vậy.

Phó Tri Ngu thầm lắc đầu.

"Đây là đang làm gì?" Nàng lạnh lùng hỏi, "Ngươi thật to gan."

"Điện hạ, Bệ hạ nương tay, miễn cho họ sung vào quan kỹ, nhưng không có nghĩa là không bị sung vào tội tịch. Bây giờ họ đều là gia quyến của tội thần."

"Theo ý của ngươi, ta và Diêu Hành thành hôn, ta cũng là gia quyến của tội thần." Phó Tri Ngu tiến lên một bước.

Ngục tốt nào dám động thủ với nàng, không khỏi lùi lại một bước, cười làm lành: "Điện hạ thứ tội, tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc. Bệ hạ không cho họ vào, tiểu nhân cũng không dám kháng chỉ."

Cứng đối cứng chắc chắn là không được, Thiên tử đã hạ lệnh, ai dám chống lại.

Phó Tri Ngu nhìn nữ quyến Diêu gia đang khóc lóc phía sau, không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo họ về trước.

Nàng nên làm gì đây…?

Phó Tri Ngu trong lòng mờ mịt, trước khi rời đi, từ xa nhìn cửa thiên lao, cách một khoảng dường như vẫn ngửi thấy mùi rỉ sắt và mùi m.á.u tanh lạnh lẽo.

Nàng chậm rãi đi trên đường, đến góc rẽ thì bị một người chặn lại.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Phương công công?" Phó Tri Ngu khẽ kêu lên.

Phương Thụy là cung nhân thân cận của Phó Toại Chi, sao lại xuất hiện ngoài cung?

Đầu óc nàng hoạt động rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu rõ.

Phương Thụy hành lễ với nàng, ôn hòa nói: "Điện hạ vạn an. Nô tài đến truyền lời cho Bệ hạ."

Đúng như Phó Tri Ngu đoán, sự xuất hiện của hắn nhất định là do Phó Toại Chi ra lệnh.

Công chúa không nói một lời, Phương Thụy bất đắc dĩ cười cười: "Nếu điện hạ nguyện ý hồi cung, chuyện trước kia sẽ bỏ qua, chuyện của Diêu gia sẽ không ảnh hưởng gì đến điện hạ."

Truyền xong lời của Thiên tử, Phương Thụy liếc nhìn cách ăn mặc của tiểu công chúa, y phục đơn giản, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.

Phương Thụy nhịn không được khuyên nhủ: "Điện hạ, hà tất phải chịu khổ bên ngoài. Chứng cứ phạm tội của Diêu gia đầy đủ, từng việc từng việc đều có nhân chứng vật chứng, người đừng vì nhất thời kích động mà làm tổn thương tình cảm giữa người và Bệ hạ."

Loading...