Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:05
Lượt xem: 92

Khi cánh cửa điện đóng lại sau lưng, Triệu Như Chương mới giật mình nhận ra sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.

Đối diện với Thiên nhan, y không phải là không sợ hãi, chỉ là nghĩ đến lúc này đôi mắt của tiểu công chúa chắc hẳn đang đượm buồn, y liền muốn làm nhạt đi phần nào nỗi buồn ấy.

Ngày công chúa xuất giá, Triệu Như Chương vốn không thích náo nhiệt cũng đến xem.

Nước sạch vẩy trên đường, đội ngũ hộ giá dài dằng dặc, quạt chưởng bằng gấm vóc thêu kim tuyến che khuất khuôn mặt của tiểu công chúa. Xa xa nhìn lại, chỉ có thể thấy chiếc trâm cài lay động nhè nhẹ trên mái tóc đen dày của nàng.

Nghĩ đến mấy chồng tấu chương dày cộp trên bàn của Ngự Sử Đài, Triệu Như Chương không khỏi dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, gió mây trong triều trong nháy mắt đã thay đổi.

Y lại lần nữa đi ngang qua Diêu phủ, bên trong đã tiêu điều xơ xác, chỉ còn vài người hạ nhân đang quét dọn, đâu còn cảnh tượng náo nhiệt gõ chiêng đánh trống ngày nào.

Đồng liêu thấy y nhìn Diêu phủ ngẩn người, liền giục y mau chóng rời đi.

Giờ đây, mối quan hệ giữa công chúa và Hoàng đế đã trở thành chuyện cấm kỵ của mọi người.

Khi được Hoàng đế phái đi tu sửa hành cung suối nước nóng, vẻ mặt của đồng liêu cũng khó nói nên lời, hỏi y sao lại nghĩ quẩn như vậy, rõ ràng đang có cơ hội thăng tiến, lại cứ phải chạm vào vảy ngược của Bệ hạ.

Lần đầu tiên trong đời, Triệu Như Chương nảy sinh một ý nghĩ táo bạo đến vậy.

Đằng sau ẩn giấu tình cảm gì, y đã không dám nghĩ sâu xa.

Y luôn có vận may, khi tu sửa hành cung đã phát hiện ra mật đạo do tiền triều để lại, có thể thông ra ngoài cung.

Triệu Như Chương đầu tiên nghĩ đến tiểu công chúa.

Công chúa hỏi y tại sao lại mạo hiểm tiền đồ thậm chí là tính mạng để giúp nàng trốn ra ngoài, Triệu Như Chương không nói cho nàng biết.

Ngày đó thoáng thấy bóng dáng ấy, y đã không thể quên được cái nhìn thoáng qua của tiểu công chúa.

Khi Hàn tiên sinh nhàn rỗi trò chuyện đã kể cho y nghe chuyện quen biết với thê tử, gặp một lần liền luôn nhớ tới dáng vẻ của nàng, gặp thêm lần nữa liền không thể quên được nàng, bất kể làm việc gì, đều luôn vô thức liên hệ đến nàng.

Vì vậy, y biến phần tâm tư này thành cành liễu tặng cho công chúa, đồng thời lặng lẽ cho người trông nom cuộc sống của nàng ở ngoại thành.

Chỉ là trong hoàng cung sóng gió không ngừng, Triệu Như Chương chưa từng thấy Thiên tử thất hồn lạc phách đến vậy.

Thư từ của y và công chúa xem xong liền đốt, cũng không thể từ căn phòng nghèo nàn của y mà tìm ra được thứ gì.

Thiên tử dường như chỉ suy sụp trong chốc lát, sau đó vẫn điều y trở về.

Y chỉ là "vật" để Bệ hạ nhìn vật nhớ người, trong triều có rất nhiều người, chỉ có trên người y là có liên quan mật thiết đến công chúa. Chọn phò mã cũng vậy, hành cung cũng vậy, đều có thể khiến Bệ hạ nhớ lại từng chút một khi ở cùng công chúa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-215.html.]

Vừa hay, y lại là người ít nói.

Trong điện Thái Cực vẫn dùng loại hương mà công chúa yêu thích, đến giờ y vẫn không thể làm như không thấy. Mỗi lần ngửi thấy đều sẽ hoảng hốt trong nháy mắt.

Bệ hạ chắc hẳn cũng như vậy.

Cuối cùng y cũng không cần phải gọi nàng là "điện hạ" với khoảng cách xa lạ như vậy nữa, có thể cách trang giấy gọi tên của nàng.

Thiên tử hạ lệnh phá bỏ hành cung, mí mắt Triệu Như Chương giật nảy.

Không làm gì y cả, chỉ đột nhiên ban xuống vài mệnh lệnh, Thiên tử đích thân đến mộ công chúa một chuyến.

Triệu Như Chương biết Bệ hạ đã nhận ra điều không ổn, không kịp nghĩ ngợi, vội vàng viết thư sai người đưa cho công chúa.

Thế nhưng liên tiếp mấy ngày, đều không có hồi âm.

Y nhìn thấy trên bàn của Bệ hạ có một phong thư dính máu.

Đôi mắt của Hoàng đế lờ mờ có tia máu, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, cả đêm không ngủ.

Giống như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng sắp rơi xuống, Triệu Như Chương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Từ nhỏ y đã chịu nhiều khổ cực, sau khi làm quan cũng không được hưởng vinh hoa phú quý gì, ngoài việc có người hầu lo liệu sinh hoạt hàng ngày.

Khi bị giam vào ngục, y lại không cảm thấy không quen, có lẽ là vì trong giấc mơ đã xuất hiện rất nhiều lần, đến nỗi khi ngày này đến, y không hề có cảm giác xa lạ hay hụt hẫng.

Y biết Bệ hạ sẽ không lập tức xử tử y, nếu Bệ hạ gặp được công chúa, nàng sẽ biết y gặp chuyện, nhất định sẽ cầu xin cho y.

Chỉ là hai người gặp nhau sẽ náo loạn đến mức nào, cũng không phải là chuyện Triệu Như Chương nên lo lắng.

Khi y gặp lại Phó Tri Ngu, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng giữa đám người.

Giống như năm đó bên bờ ao Kim Minh, y liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu công chúa.

Đã lâu không gặp, thậm chí không có cảm giác xa cách.

Triệu Như Chương giả vờ vô tình nhắc đến cành liễu kia, Phó Tri Ngu khẽ sững người, sau đó quay mặt đi, nhẹ nhàng trả lời y.

Khi nàng dời mắt đi cũng bỏ lỡ vẻ thoáng buồn trên mặt Triệu Như Chương.

Ánh trăng mờ ảo, một góc của vầng trăng bị mây mù bao phủ, khiến vầng trăng tròn vốn vẹn khuyết mất một mảnh.

Triệu Như Chương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mãi không thấy mây tan.

Loading...