Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:03
Lượt xem: 73

Lúc đó Triệu Như Chương quả thật không có hứng thú gì với tiểu công chúa, ấn tượng về nàng chỉ là một cô nương có dung mạo xuất chúng.

Nhưng Lư Tam Lang có một câu nói rất đúng, nàng không phải người như trưởng công chúa, tính tình rất tốt, rất dễ ở chung.

Công chúa vừa đi, Triệu Như Chương liền trở thành trung tâm của đám đông.

Mọi người đều suy đoán có phải công chúa đã để mắt đến y hay không, nếu không tại sao lại không để ý đến những công tử sĩ tộc đang lấy lòng, mà chỉ nhìn chằm chằm Triệu Như Chương lâu như vậy.

Triệu Như Chương uyển chuyển từ chối những lời đùa giỡn của các đồng liêu, trở về khách điếm, muốn đọc sách một lát, nhưng lại không thể tĩnh tâm.

Chỉ cần nhắm mắt lại, dáng vẻ của công chúa liền hiện lên trong đầu y.

Da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, nhất tần nhất tiếu đều kiều diễm linh động.

Mỹ sắc hại người.

Triệu Như Chương thầm mắng.

Y có lý tưởng và hoài bão của riêng mình, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương.

Bước vào quan trường, Triệu Như Chương không thể phân tâm cho những chuyện khác, chuyên tâm ứng phó với công việc chất đống như núi.

Tân hoàng là người một khi đã vùi đầu vào chính vụ thì sẽ quên mất thời gian, các đồng liêu sau lưng oán thán, Triệu Như Chương không nói một lời.

Lúc đó Triệu Như Chương vẫn là một người mới thẳng thắn, không chịu cúi đầu trước những chuyện quan trường, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Y tranh thủ thời gian viết thư cho Hàn tiên sinh, nói rằng mình đã có chỗ ở trong kinh, có thể đón ông đến ở cùng.

Đợi rất lâu cũng không nhận được hồi âm, Triệu Như Chương đành nhờ người đi hỏi thăm, xem có phải thầy y đã đổi chỗ ở rồi không.

Đối phương nói với y, Hàn tiên sinh đã qua đời, không muốn làm lỡ dở việc của y, thậm chí không cho người thông báo cho Triệu Như Chương. Nếu không phải Triệu Như Chương tự mình nhớ kỹ, đổi lại một kẻ vô lương tâm không biết báo ơn, e rằng cả đời này cũng không phát hiện ra nỗi khổ tâm của thầy.

Lư Tam Lang quen biết Triệu Như Chương đến nay, lần đầu tiên thấy y uống rượu giải sầu.

Hết chén này đến chén khác, uống không có chừng mực, trên bàn chất đống bình rượu rỗng ngày càng nhiều.

Lư Tam Lang nhìn không nổi nữa, đoạt lấy chén rượu trong tay y: "Đừng uống nữa!"

Triệu Như Chương che miệng ho khan, dưới mắt hiện lên màu đỏ ửng.

"Thôi, thôi..." Lư Tam Lang nuốt lại những lời sắp mắng ra khỏi miệng, nhưng không trả lại chén rượu cho y, "Ngươi bây giờ là người của Ngự Sử Đài, phóng túng bản thân như vậy bị người ta biết thì làm sao."

Triệu Như Chương khựng lại, y không thể vì nhất thời kích động mà hủy hoại con đường mà thầy đã chọn cho y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-214.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lư Tam Lang thu dọn bừa bộn trên bàn, vừa lải nhải: "Ài, ta nghe nói công chúa cũng sẽ đi săn bắn."

Hắn mở miệng ngậm miệng đều là công chúa, trước mắt Triệu Như Chương hiện lên dáng vẻ của tiểu cô nương.

Nàng đến bãi săn làm gì? Nhìn cũng không giống người có thể cầm cung.

Triệu Như Chương mơ màng nghĩ.

Y và công chúa ở bãi săn vốn dĩ không nên có giao điểm.

Nếu không phải trận hỏa hoạn kia.

Cứu một tiểu cô nương chỉ là chuyện Triệu Như Chương tiện tay làm, y không nghĩ ngợi nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà y và công chúa đã gần gũi nhau hơn.

Không biết từ khi nào, Triệu Như Chương dường như thường xuyên nhớ tới nàng.

Y không cần phải tháp tùng Thiên tử đi săn, phần lớn thời gian đều ở gần lều trại, thỉnh thoảng lại nhìn thấy công chúa và Diêu Hành ở bên nhau.

Trong lòng Triệu Như Chương dâng lên một cảm giác vi diệu, Diêu Hành hẳn là một phò mã tốt, nhưng công chúa có thực sự thích hắn không?

Ít nhất trong lúc y len lén quan sát, công chúa rất ít khi cười với Diêu Hành, giống như đang trốn tránh điều gì đó.

Triệu Như Chương dễ dàng đoán được nàng muốn trốn tránh điều gì, so với việc bị Bệ hạ coi như công cụ, tùy tiện gả cho thế gia nào đó mà ngài muốn lôi kéo, thì tự mình chọn phò mã ít nhất còn có vài phần hợp ý.

Diêu Hành là một người rất thích hợp, tính tình ôn hòa, cũng không có ham mê gì xấu, ít nhất Triệu Như Chương chưa từng thấy tên hắn xuất hiện trong tấu chương của Ngự Sử Đài.

Khi sự thật công chúa không phải là huyết mạch hoàng gia thực sự được phơi bày, trong triều xôn xao bàn tán, Triệu Như Chương cũng vì chuyện này mà bận rộn hơn rất nhiều, ngay cả ngày nghỉ cũng tạm thời bị hoãn lại.

Các đồng liêu nơm nớp lo sợ, chỉ e Đế vương đang trong cơn thịnh nộ sẽ giáng tội.

Khi ngài triệu kiến riêng Triệu Như Chương, ánh mắt của các đồng liêu nhìn y như thể đang nhìn một người chết.

Thế nhưng Thiên tử không đề cập nhiều đến chuyện của công chúa, mà bảo y soạn vài đạo ý chỉ.

Gia phong tước vị cho công chúa, đày những thế gia dám bất kính, xúc phạm công chúa, đồng ý cho công chúa hạ giá Diêu gia.

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Thiên tử đột nhiên bảo y ngẩng đầu lên, hỏi y có thật là không có bất kỳ ý nghĩ gì về việc kết duyên cùng công chúa hay không.

Vị Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ vô song, cốt cách tuyệt mỹ. Thế nhưng đôi mày sắc lạnh, thần sắc lạnh nhạt.

Triệu Như Chương bình tĩnh lặp lại nguyên văn lời từ chối ngày hôm đó.

Cuối cùng ngài vẫn phất tay cho Triệu Như Chương lui ra.

Loading...