Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:47:00
Lượt xem: 114
Càng quan sát, Phó Toại Chi càng tò mò, một con chim nhỏ linh động như vậy, nếu bị nhốt trong cung cấm này, rốt cuộc sẽ giống như chim sáo bị thuần phục, bị đem ra thưởng ngoạn, hay là giống như chim sẻ xám xịt, dứt khoát quyết tuyệt.
Trong Trường Sinh điện, Phó Toại Chi đứng trước giường bệnh của Thiên tử nghĩ như vậy.
Bây giờ trong Trường Sinh điện hội tụ rất nhiều ngự y, nhưng không ai có thể giữ lại Thiên tử đang lúc sắp lìa đời.
Bọn họ như kiến bò trên chảo nóng, Phó Toại Chi chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Nếu hắn thật sự yêu thương mẫu phi, sớm xuống tìm bà ấy cũng tốt. Cũng không uổng phí đạo ý chỉ kia, vứt bỏ người vợ tào khang, nhất quyết muốn hợp táng với người nữ nhân mà mình cướp được.
Phó Toại Chi nghĩ thầm.
Người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thiện, Thiên tử mỗi khi nói một câu đều phải dừng lại thở hổn hển, giãy giụa muốn Phó Toại Chi hứa sẽ chăm sóc Phó Tri Ngu.
Phó Toại Chi mặt không biểu lộ, nhưng lại khéo léo tránh né bàn tay khô héo của hắn.
"Phụ hoàng nói đúng." Phó Toại Chi nói, "Về nơi ở sau này của A Ngu, nhi thần đã có dự tính."
Thiên tử ngẩng đầu nhìn hắn.
"Phụ hoàng chẳng phải luôn khen nhi thần có thể đảm đương trọng trách sao, nếu đã như vậy, giao A Ngu cho nhi thần, phụ hoàng cũng nên an tâm." Hắn mỉm cười nói ra những lời này.
Phản ứng của Thiên tử quả nhiên rất đặc sắc, mặt đỏ bừng không nói nên lời, chỉ có thể run rẩy giơ tay chỉ hắn, trong cổ họng mơ hồ phát ra vài âm tiết.
Phó Toại Chi thản nhiên chờ đến khi hắn tắt thở hoàn toàn, mới khép mắt cho hắn.
Phương Thụy đưa tới khăn lụa, Phó Toại Chi chậm rãi lau sạch sẽ hai tay, ném cho Phương Thụy bảo hắn đem đi đốt.
Tiểu cô nương đang thấp thỏm chờ đợi hắn, đôi mắt trong veo như nai con kia chỉ phản chiếu bóng hình của hắn.
Hắn bỗng nhiên hiểu được tại sao năm đó phụ hoàng lại cưỡng đoạt Quý phi.
Hắn và tiên đế quả nhiên là cùng một loại người, đâu phải người tiên phu nhu nhược của Quý phi có thể so sánh.
"Hoàng huynh..." Tiểu cô nương nhẹ nhàng mềm mại gọi hắn, "Muội có chút sợ."
Nghe vậy, Phó Toại Chi nắm lấy tay nàng, khóe môi dần dần nở một nụ cười: "Mọi chuyện có ta, muội là muội muội của ta, ta tất nhiên sẽ chăm sóc muội."
Ngoại truyện Góc nhìn của Triệu Như Chương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-212.html.]
Trước khi vào kinh, Triệu Như Chương chỉ nghe thầy mình kể về cuộc sống của các quý nhân ở đế kinh, suốt ngày đêm tìm kiếm niềm vui, ra ngoài đều là xe ngựa lộng lẫy, khoác vàng đeo bạc.
Trong số các tân khoa tiến sĩ, y là người có xuất thân thấp kém nhất.
Tận mắt chứng kiến, cũng không khoa trương như vậy, nhưng cũng là cuộc sống mà trước đây y không thể tưởng tượng được.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ngay cả rượu trong bữa tiệc cũng ngọt ngào hơn.
Đến lượt y, bầu không khí xung quanh hơi ngưng trệ. Triệu Như Chương mặt không đổi sắc, y đã quen với ánh mắt như vậy trên đường đi.
Mặc dù tân hoàng mở lại khoa cử, không phân biệt xuất thân, chiêu mộ rộng rãi sĩ tử thiên hạ, nhưng cũng không phải ai cũng có điều kiện đi thi.
Chỉ riêng việc ăn no mặc ấm đã tốn hết tâm sức, đâu còn dư dả để nộp học phí cho tiên sinh.
Vì vậy, khi biết được thân thế của Triệu Như Chương, bọn họ không tránh khỏi nói vài câu "vận may tốt". Còn về việc là thật lòng khen ngợi hay ngoài mặt khách sáo, Triệu Như Chương cũng không muốn truy hỏi.
Quả thật y là người có vận may không tệ.
Vẫn còn trong tã lót đã bị phụ mẫu vứt bỏ, được ngư dân tốt bụng nhặt được, thấy y còn hơi thở, không đành lòng, đưa đến Từ Ấu Cục. May mắn là có người nữ nhân đang cho con b.ú ở gần đó đã cho y b.ú một thời gian, miễn cưỡng giúp y sống sót.
Lớn hơn một chút, có một lão tiên sinh tạm thời ở nhờ trong Từ Ấu Cục, thấy y luôn nhìn chằm chằm vào giỏ sách của mình, bèn mỗi ngày dành chút thời gian dạy y nhận mặt chữ, thuận tiện đặt cho y một cái tên.
Lão tiên sinh nhận thấy y có thiên phú đọc sách, thuyết phục người của Từ Ấu Cục, nhận y làm con nuôi.
Lúc này Triệu Như Chương mới biết, thầy họ Hàn, trước đây là môn khách của một vị quan viên nào đó trong kinh, quan viên bị kết tội, những môn khách như họ cũng tan rã. Sau khi phiêu bạt khắp nơi, mới chọn nơi này để dừng chân.
Đây lại là một minh chứng cho vận may của y, có thể nhận được sự chỉ dạy của quý nhân trong kinh, là cơ hội mà các thương gia giàu có ở địa phương có tăng bao nhiêu học phí cũng không có được.
Y chăm sóc cuộc sống của Hàn tiên sinh, giúp ông quét dọn nhà cửa, nhặt rau nấu cơm, Hàn tiên sinh dạy y đọc sách viết chữ để báo đáp.
Mỗi lần Hàn tiên sinh tự rót rượu uống một mình, y biết là ông lại đang hồi tưởng chuyện cũ ở kinh thành.
Trong lời kể của Hàn tiên sinh, cuộc sống ở kinh thành không thể so sánh với nơi này, cho dù ông chưa có quan chức, chỉ là môn khách, cũng sống rất đàng hoàng.
"Sau này ta làm quan, sẽ đón thầy đến kinh thành ở." Triệu Như Chương lúc nhỏ nói.
Giống như nghe được chuyện cười lớn, Hàn tiên sinh cười sặc rượu, vỗ n.g.ự.c một lúc lâu mới bình tĩnh lại: "Ngươi làm quan có thể nuôi sống bản thân đã không tệ rồi."
"Tại sao? Chủ nhân trước đây của thầy chẳng phải cũng làm quan sao?"
"Sao có thể giống nhau."