Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:58
Lượt xem: 134

Lông mày Phó Toại Chi hơi nhíu lại.

Hóa ra hồi hắn còn nhỏ, Quý phi đã muốn g.i.ế.c hắn.

Bà quá yếu, không dùng được sức lực, tiểu hoàng tử được cung nhân kịp thời phát hiện cứu ra, đưa ra khỏi bên cạnh Quý phi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngày hôm sau, hắn thần sắc như thường đi săn bắn, một mình ngồi một bên lau chùi bội kiếm và cung tên.

Các hoàng tử và công tử thế gia khác nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, không nhịn được huýt sáo mấy tiếng: "Điện hạ lần đầu tiên đi săn, sợ đến mất ngủ sao?"

Ánh mắt Phó Toại Chi lạnh lùng lướt qua họ, ánh mắt sắc bén như dao, họ lập tức trao đổi ánh mắt, đồng loạt im lặng.

Họ nói không sai, Phó Toại Chi quả thật có chút mất tập trung, thường xuyên lơ đãng, số lượng con mồi săn được cũng không nhiều.

Phó Toại Chi trong lòng lo lắng, khóe mắt liếc thấy một con thỏ rừng, liền giương cung lắp tên.

Theo tiếng xé gió, hắn b.ắ.n trượt.

Mũi tên cắm sâu vào thân cây mấy tấc, thị vệ phải mất rất nhiều sức lực mới rút ra được, con thỏ rừng đã chạy mất dạng.

Phó Toại Chi vuốt ve ngọc quyết, rơi vào trầm tư.

Hắn đã đuổi cung nữ đi, Quý phi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hỏi: "Thu Nguyệt đâu?"

Không nhận được câu trả lời của Thái tử, sắc mặt Quý phi dần lạnh đi: "Ngươi đã làm gì nàng ấy?"

"Nàng ta biết quá nhiều, bất lợi cho ta."

Lời còn chưa dứt, Quý phi đã ném chén trà tới, nước trà nóng hổi hắt lên người hắn.

Cơ thể bà đã rất yếu, chỉ riêng động tác này đã dùng hết sức lực, ngã xuống sập, không còn sức đứng dậy.

Phó Toại Chi lau nước trà trên mặt, lòng bàn tay lẫn lộn chất lỏng màu đỏ thẫm, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Mẫu phi sắp xếp nàng ta bên cạnh ta, không phải là vì một ngày nào đó để ta biết được thân thế của mình sao?"

Quý phi mắng một tiếng hỗn trướng, liền muốn gọi người vào.

"Mẫu phi." Phó Toại Chi ngăn cản bà, "Hiện tại ta có bộ dạng thế này, lát nữa có người tới mẫu phi định giải thích thế nào đây?"

Quý phi kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

Y phục hắn bị nước trà làm ướt, trán rỉ ra máu, chỉ cần có người nhìn thấy tất nhiên sẽ truyền ra ngoài, còn không biết sau lưng sẽ bị đồn đại thành ra sao.

Quý phi bệnh nặng khó qua khỏi, Thiên tử đau buồn rất lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-211.html.]

Hắn còn tưởng rằng hậu cung giai lệ ba ngàn, phụ hoàng hắn không rảnh để ý đến một người tình cũ sống hay chết. Hóa ra một chút chân tâm ít ỏi còn sót lại của người, cũng có một chỗ dành cho Quý phi.

Cho đến khi phải nằm liệt giường, mất đi năng lực xử lý chính vụ, liền hạ chỉ lệnh cho Phó Toại Chi lấy thân phận Thái tử giám quốc. Bất luận sự tình lớn nhỏ, hắn đều xử lý rất xuất sắc, giành được sự khen ngợi của quần thần.

Hoàng hậu không con, nhưng sau lưng lại có mẫu gia đang quật khởi, rục rịch ngấp nghé ngôi vị Hoàng đế.

Vị trí Trữ quân của hắn muốn ngồi vững, tất nhiên không thể để bọn họ nhìn chằm chằm.

Trong ký ức mơ hồ không rõ ràng của Hoàng đế, có một tòa đạo quán ở ngoại ô Kinh thành, nơi đó có muội muội của hắn đang ở.

Vừa hay trong cung đã không còn công chúa nào đến tuổi cập kê, Phó Toại Chi đích thân đi một chuyến, đem vị công chúa không chút được sủng ái kia đón về cung.

Vị công chúa này, trên danh nghĩa là muội muội của hắn, Phó Toại Chi biết rất ít về nàng.

Người trong cung dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng, lễ tết hằng năm, cũng không biết Hoàng hậu có nhớ đưa cho nàng một phần lễ vật năm mới hay không.

Một cành vàng lá ngọc sa cơ thất thế, không có mẫu gia để nương tựa, chỉ có thể dựa vào chút áy náy của Thiên tử.

Thân phận như vậy thật dễ nắm bắt, đủ để trở thành một quân cờ trong kế hoạch của Phó Toại Chi.

Trên đường đi, hắn tính toán nên xử lý vị muội muội đã đến tuổi thành thân này như thế nào.

Hắn biết có mấy sĩ tộc đã xuống dốc, rất cần một cành vàng lá ngọc nâng cao giá trị bản thân. Nếu trong phủ có một vị Phò mã, sau này lôi kéo quan hệ, hoàng gia cũng phải nể mặt mấy phần.

Tiểu cô nương ngây thơ tưởng rằng lần gặp bên ngoài tiệm sách kia là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thật ra Phó Toại Chi đã sớm âm thầm quan sát nàng.

Trong khoảnh khắc hắn tận mắt nhìn thấy Phó Tri Ngu, hắn nhận thức rõ ràng rằng tất cả những dự tính trước đây đều tan thành bọt nước.

Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập như trống, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Có lẽ Quý phi nói không sai, hắn và Thiên tử rất giống nhau.

Phụ hoàng có nhiều cơ thiếp như vậy, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm một người nữ nhân không có được.

Lẽ nào hắn cũng phải đi lại con đường này, nảy sinh tà niệm với chính muội muội của mình?

Tiểu cô nương ngây thơ không biết tâm tư đê tiện của hắn, ngây thơ gọi hắn là "Hoàng huynh", mang theo tâm trạng tò mò lại bất an hỏi hắn về mọi chuyện trong cung.

Mỗi lần nàng gọi một tiếng "Hoàng huynh", ác niệm trong lòng Phó Toại Chi lại tăng thêm một phần, trong những giấc mơ giữa đêm khuya, hắn nhiều lần mơ thấy những cảnh tượng không nên tơ tưởng.

Phó Tri Ngu giống như một con chim nhỏ, hắn không cảm thấy ồn ào.

Chỉ là con chim nhỏ này rất thích tự do, luôn lén làm những việc không được phép sau lưng hắn.

Loading...