Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:54
Lượt xem: 1,286

Bà ta đang đau đầu chóng mặt, chỉ vội vàng lướt qua nội dung tấu chương, tức giận đến mức ném thẳng xuống đất.

"Ngươi đây là muốn qua cầu rút ván sao!"

Thái hậu giọng run rẩy, "Năm đó khi ngươi còn là Thái tử, Ngụy gia đã đối đãi với ngươi như thế nào?! Vậy mà bây giờ ngươi lại vì một..."

Nói được một nửa, Thái hậu bỗng nở một nụ cười kỳ lạ, "Ngươi có biết lai lịch của muội muội ngươi không?"

Thái hậu như vớ được phao cứu mạng, vội vàng nói: "Phụ hoàng ngươi cứ khăng khăng muốn đón đứa con hoang đó trở về, nào biết nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Kẻ giả mạo trong cung hiện giờ, còn không biết là con của ai, ta chẳng qua là muốn giúp phụ hoàng ngươi thanh lý hậu cung! Ngươi lại xem nó như bảo bối, làm loạn huyết thống hoàng gia, sau này còn mặt mũi nào nhìn phụ hoàng ngươi!"

Bà ta mong đợi nhìn thấy sắc mặt Phó Toại Chi biến đổi, nào ngờ hắn lại không hề d.a.o động.

Thái hậu kinh hãi, trong lòng dần dấy lên dự cảm chẳng lành.

"Ngươi... ngươi đã biết từ lâu rồi?"

"Không lâu, nhờ Thái hậu ban tặng, vừa mới biết được."

Phó Toại Chi chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, ý cười cuối cùng trong mắt cũng tiêu tan gần hết, "Thái hậu rốt cuộc là muốn thanh lý hậu cung, hay là muốn phi tang chứng cứ, e rằng chỉ có người biết rõ."

Thái hậu mặt mày tái mét, chỉ vào hắn mà không nói nên lời.

Phó Toại Chi lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Thái hậu dưỡng bệnh xong thì mau chóng khởi hành đến Hương Sơn đi, đường sá xa xôi, sau này không có việc gì cũng đừng quay về kinh thành nữa."

Dứt lời, hắn rời khỏi điện, không để ý đến tiếng mắng chửi vang lên sau lưng.

Cánh hoa rơi lả tả chất đống dưới bậc thang, màu hồng màu trắng lẫn vào nhau, khiến hắn không hiểu sao lại nhớ đến đôi gò má của Phó Tri Ngu hôm đó, cũng trắng hồng như vậy.

Cảm giác khó chịu mơ hồ dâng lên trong lòng, Phó Toại Chi nhíu mày, đưa tay sờ lên n.g.ự.c lại chạm vào một vật cứng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn khẽ giật mình, nhớ ra trước khi vào điện, chiếc hộp gấm đã được hắn cất vào túi áo trước ngực.

Cách lớp vải áo, vẫn cảm nhận được hơi ấm thoang thoảng.

Hộp gấm cứ thế được mang theo người mấy ngày mà không được đưa đi.

Phương Thuỵ tuy không biết bên trong chứa gì, nhưng thấy bệ hạ trân trọng như vậy, cũng không dám lơ là.

Sáng sớm thay y phục, đeo ngọc bội xong, Phương Thuỵ liền dâng hộp gấm lên, nhìn bệ hạ cất nó vào trong ngực, ngay cả khi phê duyệt tấu chương, hộp gấm cũng được đặt ở nơi dễ lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-21.html.]

Một trận mưa rào buổi sớm đã xua tan cái nóng mùa hè, hoa trong vườn ngự uyển rụng không ít, trải đầy trên nền gạch xanh nhưng không ai nhặt.

Có tiếng giày lụa của nữ tử bước qua, vương vấn hương thơm của cánh hoa.

Phó Tri Ngu bịt mắt bằng dải lụa đen, lần mò đi về phía trước, bên tai vang vọng tiếng cười đùa của các cung nữ, nàng đã cố gắng túm lấy vài lần nhưng đều hụt.

Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, sao lại chọn Ngự Uyển để chơi trốn tìm, nơi này rộng lớn, cây cối rậm rạp, thực sự quá thích hợp để trốn. Nàng lần theo tiếng động đi tới, có lần đã sờ trúng vạt áo, nhưng lại bị người ta nhẹ nhàng né tránh.

Một khi đã bị khơi dậy tính trẻ con, Phó Tri Ngu liền quyết tâm phải phân thắng bại.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân có chút hỗn loạn xung quanh, nghĩ chắc là mình sắp tìm thấy nơi các cung nữ ẩn nấp rồi, sau khi nghe thấy tiếng người nói chuyện từ xa, nàng liền lần mò đi về phía trước.

Lần này nàng túm được vạt áo của đối phương, lại sợ người ta chơi xấu, vừa hô "đừng chạy" vừa nhào tới…

Thế nhưng chờ đợi nàng không phải là tiếng các cung nữ cười khanh khách nhận thua xin tha, mà là một khoảng lặng im.

"Ta bắt được ngươi rồi nha." Phó Tri Ngu nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông, ngón tay chạm vào hoa văn trên tay áo, không khỏi ngẩn người.

Các cung nữ đều mặc áo màu trơn, sao có thể mặc loại vải có xúc cảm mềm mại thoải mái như vậy được.

Nàng chậm rãi buông tay, bên tai vang lên tiếng thở dài bất lực.

Đối phương chỉ khẽ kéo một cái đã cởi bỏ dải lụa đen đang bịt mắt nàng, trước khi ánh mặt trời làm mắt nàng cay xè chảy nước, đã dùng lòng bàn tay thay thế dải lụa che trước mắt nàng.

Tiểu nữ tử chớp chớp mắt, hàng mi quét qua da thịt lòng bàn tay, mang đến cảm giác ngứa ngáy.

"...Hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại bàn." Phó Toại Chi ngừng lời.

Lang trung Ngự Y Viện lúng túng gặp phải cảnh này, đã cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn.

Đợi Phó Tri Ngu từ từ thích ứng với ánh sáng, chỉ thấy bóng lưng vội vã bỏ chạy của ông ta, nàng nhìn bộ thường phục trên người Phó Toại Chi, hỏi: "Hoàng huynh hôm nay không lâm triều sao?"

"Ba ngày lâm triều một lần." Phó Toại Chi buông tay, có chút lưu luyến cảm giác mềm mại trên lòng bàn tay, "Ngược lại là A Ngu, mấy ngày liền không thấy bóng dáng, còn bận rộn hơn cả các đại thần."

Phó Tri Ngu mấy ngày nay rơi vào tình cảnh khó xử, một mặt cảm thấy mình đã hiểu lầm hoàng huynh, một mặt vẫn còn khúc mắc trong lòng. Dù sao lần đó khoảng cách quá gần, ngay cả tắm rửa nàng cũng không cho phép cung nữ ở bên cạnh nhìn, huống chi là để nam nhân chạm vào đồ vật riêng tư như vậy.

Chỉ là khi Phó Toại Chi hỏi đến, hắn lại thành thật và thản nhiên, coi như chuyện bình thường, không để tâm, khiến Phó Tri Ngu có vẻ như đang cố tình làm ầm ĩ.

Loading...