Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:53
Lượt xem: 140
Phó Hành Viễn nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cũng không dám nói Nhung Nhung như vậy, sợ nàng nửa đêm sẽ dỡ nóc nhà Tuyên Vương phủ.
Nhung Nhung cười lạnh một tiếng: "Đây là trong cung, không phải là phố xá bên ngoài có thể cho ngươi giở thói ngang tàng, ngươi cũng chỉ có thể múa mép miệng lưỡi mà thôi."
Tiểu cô nương giữa hai hàng lông mày bất giác lộ ra một cỗ khí thế không chịu thua, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ suýt chút nữa đã bật khóc hôm qua.
"Không hổ là công chúa của Đại Tề." Ánh mắt hắn quét qua, "Đây là đổi tiểu tùy tùng khác rồi sao? Theo ta thấy, không bằng tên hôm qua."
Phó Hành Viễn nhướng mày.
"Đây là đường huynh của ta, thế tử của Tuyên Vương phủ." Nhung Nhung nhíu mày, "Ngươi học văn hóa Trung Nguyên, chẳng lẽ không biết học lễ nghi Trung Nguyên sao?"
Mùi thuốc s.ú.n.g trong không khí ngày càng nồng.
Cách đó không xa có người vỗ tay ba cái, phá vỡ bầu không khí ngày càng căng thẳng.
"Dừng ở đây thôi." Trương Thế Hành lên tiếng.
Bên cạnh hắn là Đinh Dục, lúc phát hiện Nhung Nhung và chất tử phiên bang gặp mặt, tim Đinh Dục đều treo lên cổ họng.
May mà Nhung Nhung thoạt nhìn không có chịu thiệt, dù sao cũng là ở dưới mái hiên nhà người ta, người kia đã thu liễm đi ít nhiều.
"Không có chuyện gì khác, ngươi đi theo bồi tiếp tiểu điện hạ đi." Trương Thế Hành phân phó xong với Đinh Dục, quay đầu nói với chất tử, "Chỗ ở của ngài trong kinh đã thu dọn xong hết rồi, nếu có chỗ nào không hài lòng, cứ việc nói với tại hạ."
Thiếu niên gật đầu, thong dong đi theo Trương Thế Hành.
Phó Hành Viễn thở dài một hơi, thấp giọng oán trách vài câu, đại khái là cảm thấy hắn hống hách, một chút cũng không giống thái độ đến làm con tin.
Nhung Nhung móc ngón tay Đinh Dục, cong mày: "Trong cung ta hôm nay làm đá bào, huynh muốn ăn không?"
Đinh Dục ôn hòa đáp ứng.
Trước khi Nhung Nhung xoay người, khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về hướng thiếu niên rời đi.
Hắn đã đi theo Trương Thế Hành ra xa, cách một khoảng không ngắn, nhưng giống như tâm linh tương thông, hai người chạm mắt nhau, rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, thản nhiên trở về con đường của riêng mình.
[Lời tác giả]
Phiên ngoại của tiểu công chúa viết đến đây là hết rồi, Nhung Nhung vẫn là trẻ vị thành niên không thể yêu sớm, để Dục ca ca tiếp tục đáng thương thầm mến đi -v-
Ngày mai có lẽ là phiên ngoại góc nhìn của nam chính và nam phụ, viết một chút về quá khứ.
Phiên ngoại Phó Toại Chi
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-208.html.]
Phó Toại Chi từ khi bắt đầu có ký ức, đã sống một mình ở Đông cung.
Đại Tề không có quy định cấm phi tần nuôi dưỡng con cái, mẫu phi hắn cũng là quý phi, thân phận cao quý, nhưng lại chưa từng tham dự bất kỳ buổi yến tiệc nào.
Hoàng đế rõ ràng rất coi trọng hắn, sớm đã lập hắn làm Thái tử, cho dù trước hắn còn có hai vị huynh trưởng tuổi tác phù hợp.
Nhưng hắn vẫn len lén hâm mộ Tứ hoàng tử - Phó Khải Chi có một người mẫu thân mỗi ngày đưa đón đi học, khi gặp Thái tử, cũng sẽ dịu dàng chào hỏi hắn. Cho đến khi bà bệnh nặng, dù tiều tụy, hốc hác, nhưng khi nhìn thấy Phó Khải Chi thì mọi mệt mỏi đều tan biến.
Nếu Quý phi nhìn thấy hắn, có phải cũng sẽ vui vẻ như vậy không?
Phó Toại Chi sau khi tan học len lén đi đến nơi ở của Quý phi, nể mặt thân phận Thái tử, các nội thị không dám ngăn cản hắn quá mức.
Hắn chọc thủng giấy dán cửa sổ, xuyên qua lỗ nhỏ nhìn vào trong.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, trong phòng lại ánh sáng ảm đạm, người nữ nhân dựa vào sập chính là mẫu phi của hắn.
Hắn không nhìn rõ dung mạo của mẫu phi, chỉ có hình dáng mơ hồ chìm trong bóng tối. Nhìn từ xa, cũng đủ khiến Phó Toại Chi xúc động trong lòng.
Phó Toại Chi quay đầu liền xin chỉ thị của Hoàng đế, muốn chuyển đến điện Phi Hương, nơi Quý phi đang ở, để sinh sống.
Thiên tử do dự một lát, điều cho hắn hai nhóm cung nhân, đồng thời yêu cầu hắn cam đoan tuyệt đối không được xúc phạm Quý phi.
Phó Toại Chi ngẩn ra, hắn tưởng rằng sẽ không được phép.
Cung nữ lặng lẽ nói với hắn, Bệ hạ rất yêu thương Quý phi, chính vì vậy mới để Quý phi ở riêng trong điện Phi Hương, không để người khác quấy rầy.
Thái tử nhỏ tuổi nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này hắn đã bị niềm vui sắp được gặp mẫu phi chiếm trọn tâm trí, không kịp suy nghĩ nhiều, liền vội vàng đi đến điện Phi Hương.
Thời khắc cửa điện mở ra, không hề có cảnh tượng mẫu tử đoàn tụ, nước mắt lưng tròng như Phó Toại Chi tưởng tượng.
Quý phi nâng mí mắt, lười biếng liếc hắn một cái.
Giống như coi hắn không tồn tại.
Mà Thái tử nhỏ tuổi, bởi vì chưa từng gặp qua sinh mẫu, cũng lúng túng đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
Phu tử dạy hắn lễ nghi, hắn đều hoàn thành rất tốt, nhưng vào lúc này dường như không thể dùng đến, hắn giống như một người ngoài không hề liên quan đến Quý phi.
Phó Toại Chi tìm lại được giọng nói của mình, khó khăn nói: "Mẫu phi."
Người nữ nhân nghe thấy giọng nói của hắn, hơi sửng sốt, cuối cùng cũng nghiêm túc ngẩng đầu đánh giá hắn.
Phó Toại Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mạnh dạn nói: "Phụ hoàng đã cho phép nhi thần chuyển đến điện Phi Hương, sau này nhi thần sẽ ở cùng mẫu phi."
Quý phi nhìn hắn rất lâu, ánh mắt tỉ mỉ phác họa dung mạo của hắn.