Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:51
Lượt xem: 134
Nhung Nhung bây giờ nghe những điều này là khó chịu nhất, lập tức tỉnh táo không ít: "Chất tử? Đến khi nào thế?"
"Chắc là chiều nay." Thị nữ nói, "Nô tỳ cũng là nghe người của Phương tổng quản nói."
Hôm qua nàng mới mất mặt ở chỗ người phiên bang, hôm nay phải đòi lại ở chỗ vương tử của bọn họ.
Nhung Nhung nghĩ thầm, tìm một tiểu thái giám chạy đến Tuyên Vương phủ, gọi Phó Hành Viễn vào cung.
Nhiệt tình tìm hắn như vậy, thường không có chuyện gì tốt. Phó Hành Viễn hiểu rõ đạo lý này.
Quả nhiên, muội muội tốt của hắn lén lén lút lút dẫn hắn đến gần điện Tử Thần, đó là nơi bệ hạ thiết triều, cũng là nơi tiếp kiến sứ giả ngoại bang.
Nhung Nhung rất quen thuộc với xung quanh điện Tử Thần, Phó Toại Chi cố ý bồi dưỡng nàng làm Trữ Quân, chưa bao giờ hạn chế phạm vi hoạt động của nàng trong cung.
Phó Hành Viễn thấp thỏm lo âu: "Muội lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, đừng có kéo ta xuống nước cùng."
"Ta có kéo huynh xuống nước bao giờ đâu." Nhung Nhung phản bác hắn.
Phó Hành Viễn ngoài miệng không nói, trong lòng hừ lạnh hai tiếng, thầm nghĩ chẳng phải là do hắn thông minh, lần nào cũng có thể tránh được những chủ ý ngu ngốc của nàng, nếu không bị phạt cũng có phần hắn.
Nhung Nhung kể cho hắn nghe chuyện xảy ra tối hôm qua, nghe xong Phó Hành Viễn nhíu mày.
Hai người ngồi xổm sau tấm bình phong, góc độ này vừa hay có thể nhìn rõ tình hình trong điện, lại không dễ bị người khác chú ý.
Nghe nói Vương thất Tây Vực không coi trọng vị tiểu vương tử này, cho nên cũng chỉ phái một đội người hộ tống hắn đến kinh thành, đại khái là có ý ném hắn ở đây mặc kệ sống chết.
Tiếp kiến một chất tử và tiếp kiến sứ thần không giống nhau, không cần phải phô trương nhiều. Phó Toại Chi cũng không có ý định bạc đãi chất tử, sớm đã ra lệnh cho người dọn dẹp một phủ đệ trống trong kinh làm nơi ở cho chất tử.
Với sự hiểu biết của Nhung Nhung đối với phụ hoàng của mình, trong số cung nhân và thị vệ kia chắc chắn có lẫn tai mắt của người.
Gọi là hầu hạ, nhưng thực chất là giam lỏng và giám sát.
Mặt trời lên cao, chất tử ngược sáng đi vào, Nhung Nhung không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy thân hình rất quen thuộc.
Thân hình gầy gò, vẫn là một thiếu niên.
"Đó chính là tiểu vương tử Tây Vực." Phó Hành Viễn hạ thấp giọng.
Nhung Nhung đang định bảo hắn đừng ồn ào, nàng chớp chớp mắt mấy cái, trong khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo của thiếu niên, suýt chút nữa kêu lên.
Phó Hành Viễn phản ứng cực nhanh, bịt miệng nàng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-207.html.]
Nhung Nhung ú ớ bảo hắn buông tay, nói chất tử kia chính là người cố ý giẫm nát tranh kẹo, suýt chút nữa đánh nhau với Dục ca ca hôm qua.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nhung Nhung tức giận nghĩ.
Dường như là ảo giác của nàng, thiếu niên lơ đãng liếc về phía nàng đang đứng.
Nhung Nhung sợ hãi lập tức rụt người lại sau bình phong.
Chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng, hắn đã thu hồi ánh mắt, thái độ tự nhiên ứng phó với cục diện trước mắt, hoàn toàn không có vẻ chật vật và lúng túng của một vương thất bị ruồng bỏ.
Đến phần cuối, Nhung Nhung và Phó Hành Viễn chuồn ra ngoài trước.
Phó Hành Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng bọn họ sẽ bị phát hiện, sớm biết kinh hiểm như vậy, hắn đã không nên vì nhất thời hiếu kỳ mà nghe theo lời Nhung Nhung.
Nhưng so với chuyện này, chuyện xảy ra tối qua khiến hắn hứng thú hơn.
Dưới sự truy hỏi của Phó Hành Viễn, Nhung Nhung lại kể lại chi tiết một lần nữa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Phụ mẫu ta lúc ra ngoài du ngoạn đã từng giao thiệp với người phiên bang, rất nhiều người chưa khai hóa, phong tục dã man, chỉ có thành viên vương thất và quý tộc mới học hành chữ nghĩa, giao thương qua lại với Trung Nguyên."
Phó Hành Viễn nói, "Thương nhân Trung Nguyên giao dịch với bọn họ, dùng lương thực, tơ lụa và dược liệu đổi lấy da thú và vũ khí của bọn họ, nghe nói bọn họ không ưa người Trung Nguyên, nhưng vì thiếu thốn tài nguyên, mới giao dịch với chúng ta.”
"Con đường tơ lụa biên ải từ xưa đã có, thời tiền triều đã dùng vật đổi vật rồi. Bọn họ vẫn luôn học tập văn hóa và điển tịch của Trung Nguyên, nhưng dường như không thấy có hiệu quả gì. Vương tử kia nói tiếng quan thoại rất lưu loát, chắc là cũng từng học qua, nhưng còn nhận biết được mấy chữ thì rất khó nói."
Nhung Nhung không thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn cầm bút viết chữ.
Ấn tượng đầu tiên thực sự quá kém, trong tưởng tượng của nàng, cho dù đối phương là một người hoang dã uống m.á.u ăn lông cũng không có gì là quá đáng.
"Người Trung Nguyên các ngươi đều tự cho mình là đúng như vậy sao?"
Sau lưng truyền đến một giọng nói thanh thoát, Nhung Nhung và Phó Hành Viễn giật mình.
Không biết từ lúc nào, vị chất tử kia đã đứng ở đó.
Cũng không biết đã nghe lọt bao nhiêu đoạn đối thoại của bọn họ.
"Ta không chỉ biết nói tiếng quan thoại Trung Nguyên, điển tịch đã đọc qua cũng không ít hơn các ngươi." Thiếu niên nhướng mày.
Thiếu niên mười sáu tuổi lần đầu tiên đặt chân đến Trung Nguyên, khi gặp công chúa vẫn không chịu cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình.
"Nghe nói ngươi là Trữ Quân của Đại Tề?" Hắn đánh giá vài lần vị Chiêu Ninh công chúa trong truyền thuyết, "Xem ra cũng chỉ là một tiểu cô nương chỉ biết khóc nhè."