Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:49
Lượt xem: 146
Nàng cầm que tre, giơ lên cao đối diện với ánh trăng, vui vẻ nói với Đinh Dục: "Hắn còn vẽ cả mũ miện rồi kìa."
Đinh Dục không lên tiếng, trên bức tranh kẹo hai bóng người nhỏ bé chồng lên nhau, một cao một thấp, rất dễ phân biệt ra ai là ai.
Nhung Nhung mải mê nghịch bức tranh kẹo, không chú ý đến mấy người đang đi tới từ phía đối diện.
Đối phương cũng không có ý định nhường đường, rất không khách khí vung tay đuổi người. Bọn họ sải bước rất lớn, Nhung Nhung né tránh không kịp, đụng vào n.g.ự.c của một người trong số đó.
Không may là, bức tranh kẹo bị quẹt một đường lên quần áo của hắn, kẹo mạch nha dính dớp bám vào vải vóc.
Nhung Nhung trong mắt chỉ có bức tranh kẹo bị liên lụy của mình, kêu lên một tiếng, còn muốn đưa tay ra nhặt, nhưng bị Đinh Dục kéo lại bảo vệ ở phía sau.
"Người nào vậy, đi đứng không có mắt sao?" Nghe thấy giọng nói Trung Nguyên không chuẩn lắm, Nhung Nhung mới dời tầm mắt lên mặt bọn họ.
Là mấy người phiên bang, ngũ quan sâu, tóc mai hơi xoăn.
Bọn họ trông giống như tùy tùng, vây quanh thiếu niên xinh đẹp ở giữa. Hắn cũng có mái tóc hơi xoăn, nhưng đường nét ngũ quan lại dịu dàng hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc đối mặt với hắn, Nhung Nhung cảm thấy như bị ánh mắt sắc bén như chim ưng bắt lấy.
"Là các ngươi đụng vào ta trước, còn làm rơi tranh kẹo của ta."
Thiếu niên thờ ơ liếc nhìn bức tranh kẹo trên mặt đất, dưới ánh mắt của Nhung Nhung, rất không khách khí giẫm lên.
Một tiếng "rắc" nhẹ vang lên, bức tranh kẹo vỡ thành bốn năm mảnh.
"Ngươi …" Nhung Nhung tức giận đến mức định túm lấy cổ áo hắn.
Thiếu niên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức mạnh đến mức Nhung Nhung tưởng cổ tay mình sắp gãy.
Ánh sáng lạnh lóe lên trước mắt, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang vọng bên tai nàng.
Trong khoảnh khắc thiếu niên chạm vào công chúa, Đinh Dục đã rút thanh đao đeo bên hông ra.
Phản ứng của tùy tùng phiên bang cũng cực nhanh, trong nháy mắt đã đỡ được đao của hắn.
Thiếu niên nheo mắt, đánh giá Đinh Dục từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới lên tiếng: "Tái Hãn, không được vô lễ."
Hắn nói lời lẽ lễ nghi Trung Nguyên, nhưng hành động lại không có ý định thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-206.html.]
Tùy tùng được gọi tên kia vẫn chưa phục lắm, buộc phải nghe theo mệnh lệnh, thu đao vào vỏ.
Đinh Dục đã nhận ra thân phận của đối phương.
Hắn đã từng xem qua bức họa của chất tử, từ cách ăn mặc và thân thủ của tùy tùng cũng có thể đoán ra thân phận của hắn. Hắn đã dành cho vương tử phiên bang sự tôn trọng lớn nhất - nếu là người khác dám tùy tiện đụng vào công chúa, hắn đã sớm chặt đứt tay kẻ đó.
Vì mối quan hệ bang giao giữa hai nước, Đinh Dục chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn đang nắm lấy tay công chúa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Chất tử không có hứng thú với tiểu cô nương giả nam này, cũng không muốn bị đối phương vừa đá vừa đánh, cười khẩy một tiếng rồi buông tay, đẩy người về phía Đinh Dục, liếc hắn một cái đầy khiêu khích.
Đột nhiên được buông ra, Nhung Nhung lảo đảo vài bước, được Đinh Dục ôm chặt vào lòng, cảm giác an toàn tự nhiên sinh ra, tủi thân lau nước mắt vào n.g.ự.c hắn.
"Người Trung Nguyên nói như thế nào nhỉ, tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, chỉ dẫn theo một thị vệ ra ngoài thì đúng là quá to gan." Thiếu niên nói tiếng quan thoại rất chuẩn và trôi chảy, nếu không nhìn bề ngoài của hắn, chỉ nghe giọng nói thì hoàn toàn không thể nhận ra hắn không phải là người Trung Nguyên.
Chất tử cùng đám người đã rời đi, Đinh Dục nhẹ giọng dỗ dành nàng, dẫn Nhung Nhung đi đến chỗ vắng người.
Nhung Nhung từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đối xử thô bạo như vậy, xắn tay áo lên nhìn, trên làn da trắng nõn có một vết đỏ, vừa tức giận vừa tủi thân: "Quả nhiên là man di đến từ phiên bang, không có quy củ."
Lần đầu tiên tiểu công chúa tiếp xúc gần gũi với người Tây Vực, đã để lại ấn tượng vô cùng tồi tệ.
Đinh Dục lấy ra một lọ nhỏ đựng dầu thuốc từ trong ngực, đổ ra lòng bàn tay xoa ấm rồi mới từ từ thoa lên da thịt nàng.
Trên tay cầm đao có một lớp kén mỏng, ma sát với làn da non nớt của nàng, tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
"Hôi quá." Nhung Nhung khịt khịt mũi, "Sao huynh lại mang theo cái này bên người thế?"
"Lúc luyện võ sẽ bị thương, dùng cái này sẽ mau lành." Đinh Dục trả lời, thấy tiểu công chúa lộ ra vẻ mặt lo lắng và không nỡ, hắn lập tức đổi giọng, "Đều là vết thương nhẹ, ngày hôm sau sẽ khỏi."
Nhung Nhung lúc này mới gật đầu, mặc cho hắn thoa thuốc cho mình.
Nàng không nói, nhưng Đinh Dục có thể đoán được suy nghĩ của công chúa, liếc nhìn bức tranh kẹo vỡ thành mấy mảnh trên mặt đất, nhẹ giọng an ủi nàng: "Ta mua cho muội cái khác."
Nhung Nhung lắc đầu: "Ta không muốn nữa."
Đưa Nhung Nhung về cung, Đinh Dục vẫn đứng ngoài tẩm điện một lúc, đợi đến khi cung nữ ra ngoài bẩm báo công chúa đã ngủ say, hắn mới xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhung Nhung bị thị nữ đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy rửa mặt.
Chiếc khăn thấm nước lạnh đắp lên mặt, mới miễn cưỡng xua tan cơn buồn ngủ của nàng.
Nhung Nhung ủ rũ hỏi thăm tung tích của Đinh Dục, thị nữ đáp: "Chất tử mà Vương thất Tây Vực đưa tới đã vào kinh, Trương đại nhân thiếu người, ngài ấy đã đi từ nửa đêm hôm qua."