Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:48
Lượt xem: 147

"Thôi được rồi, chỉ một ly thôi." Đinh Dục bất đắc dĩ đồng ý, rót cho nàng một ly nhỏ.

Rượu này không say, hắn và Phó Hành Viễn đều ở bên cạnh nàng, chỉ nếm thử một ngụm chắc không sao.

Nhung Nhung một hơi uống cạn, hương rượu ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

Nàng chớp mắt ám chỉ Đinh Dục muốn uống thêm một ly nữa, bị đối phương từ chối thẳng thừng.

Dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận náo động, Phó Hành Viễn và Đinh Dục nhìn theo, có một đội thị vệ nước ngoài đi qua, rất không khách sáo bảo người ta tránh ra.

Họ dáng người cao lớn, dung mạo lại khác với người Trung Nguyên, rất nhiều dân thường sợ hãi đối với những vị khách lạ, lần lượt nhường đường.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhất thời ngược lại khiến những thị vệ nước ngoài này trở nên vênh váo, ngang nhiên đi trên phố.

Phó Hành Viễn khinh thường hừ một tiếng: "Xem ra con tin đã đến rồi."

Đinh Dục trên mặt không có biểu cảm gì.

"Phô trương như vậy, nói cho cùng cũng chỉ là một con tin mà thôi, nếu thật sự có bản lĩnh gì, sao lại rơi vào bước đường bị đưa đến làm con tin." Phó Hành Viễn rõ ràng là bất mãn với hành vi của họ, ý kiến trùng với suy nghĩ của phần lớn mọi người. Bị đưa đến nước ngoài làm con tin, tương đương với đã là một quân cờ bỏ đi.

Hắn nói xong có chút khát nước, đưa tay sờ chén rượu nhưng lại hụt, quay đầu phát hiện đang ở trên tay Nhung Nhung.

Phó Hành Viễn lập tức đoạt lấy chén rượu, cân nhắc một chút, phát hiện bên trong đã vơi đi một nửa.

"Muội…" Hắn tức giận nhíu mày.

Đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, dưới mắt ửng một màu hồng nhạt.

Phó Hành Viễn vừa nghiêm mặt, ra dáng làm huynh trưởng, Nhung Nhung liền trề môi, giống như con ch.ó nhỏ đáng thương, nhất thời khiến hắn dù có giận cũng không giận nổi, chỉ có thể ném đề tài cho Đinh Dục: "Hoàng thúc để huynh đến chăm sóc muội ấy, thật là làm khó huynh rồi, người bình thường thật sự không làm được."

"Thế tử quá khen rồi."

"Ta không khen huynh!" Phó Hành Viễn phản bác lại. Đinh Dục chỉ khi đối mặt với Chiêu Ninh công chúa mới nói cười vui vẻ, bình thường giống như người câm vậy, hỏi một câu trả lời một câu.

Hắn đi theo, chẳng phải là sợ muội muội ngây thơ nhỏ dại bị tên tiểu tử Đinh Dục này dễ dàng lừa gạt sao, hắn nhất định phải theo dõi mới được. Có điều trên đường đi Đinh Dục đều thành thật làm tròn trách nhiệm của một thị vệ cận thân, bảo vệ Chiêu Ninh tránh đám đông, ngăn cản ánh mắt không có ý tốt của người xung quanh, không có nửa phần vượt quá giới hạn.

Ngược lại khiến hắn giống như một người huynh trưởng lòng dạ hẹp hòi.

"Chiêu Ninh hơi say rồi, vẫn là nên về cung trước thôi." Phó Hành Viễn quan sát phản ứng của muội muội, không có gì không ổn, chỉ là ánh mắt hơi có chút mờ mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-205.html.]

Nhung Nhung ngoan ngoãn níu lấy đai lưng của Đinh Dục, đi theo sau hắn.

"Người hơi đông, điện hạ đi sát ta."

Có Phó Hành Viễn ở đây, Đinh Dục không tiện trực tiếp chạm vào da thịt của công chúa, chỉ có thể dặn đi dặn lại nàng phải nắm chặt đai lưng hoặc tay áo của mình.

Cách đó không xa có một đại hán làm nghề mãi võ đang phun lửa, từng tràng vỗ tay vang lên, người dân ven đường đều chạy tới xem, khiến dòng người xung quanh trở nên nhộn nhạo.

Thoáng chốc, họ đã lạc mất Phó Hành Viễn.

Đinh Dục không lo lắng, Phó Hành Viễn tứ chi đầy đủ, tự mình có thể về Tuyên Vương phủ, hắn chỉ cần bảo vệ an toàn cho Nhung Nhung là được.

"Phó Hành Viễn đâu rồi?" Nhung Nhung không ngừng quay đầu lại nhìn quanh.

"Hắn tự mình về được." Trong lòng Đinh Dục dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ, "Điện hạ, chú ý nhìn đường dưới chân."

Nhung Nhung được Đinh Dục dẫn ra khỏi đám đông chen chúc.

Hắn cảm thấy có chút áy náy, rõ ràng là định đưa Nhung Nhung ra ngoài giải sầu, nhưng cuối cùng vẫn không lường trước được số lượng người. Nếu sư phụ biết được, chắc chắn sẽ cho rằng hắn học nghệ không tinh, ngay cả tình huống nhỏ như thế này cũng không dự đoán được.

Tay áo bị người khác kéo một cái, Đinh Dục hoàn hồn.

Nhung Nhung ngẩng mặt nhìn hắn, nàng chỉ cao đến vai hắn. Nếu là ở trong cung, hắn nên chủ động cúi người, cúi đầu chờ nàng ra lệnh.

Nàng dường như không nhận ra điều gì không ổn, nở nụ cười rạng rỡ: "Ta muốn cái kia."

Đinh Dục nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, là một quầy hàng bán tranh kẹo.

Hắn khẽ nhíu mày - đồ ăn ven đường không sạch sẽ, Nhung Nhung ăn vào có bị đau bụng không?

Tay áo khẽ động, hắn vẫn ngoan ngoãn bị nàng kéo đi.

"Tiểu công tử có muốn mua một xâu không? Cậu muốn quay vòng quay thập nhị địa chi để thử vận may, hay là tự chọn hình vẽ? Chim bay thú chạy, lên trời xuống đất, tiểu nhân đều có thể vẽ!" Người bán không muốn bỏ lỡ hai vị khách quý này, miệng lưỡi tép nhảy, khoe khoang kỹ thuật của mình.

"Cái gì cũng vẽ được sao?" Nhung Nhung nhìn chằm chằm vào cái vòng quay kia một lúc, "Có thể vẽ ta và hắn không?"

Những lời định khuyên nhủ nàng bỗng nhiên nghẹn lại nơi đầu môi.

"Đương nhiên là có thể!" Người bán chắc nịch, sợ bọn họ đổi ý, lập tức múc một muỗng kẹo mạch nha bắt đầu vẽ vời.

Nhung Nhung không chớp mắt nhìn, kẹo mạch nha sền sệt dần dần thành hình, phác họa ra bóng dáng của hai người, dính lên que tre, cuối cùng cẩn thận xúc xuống, đưa đến tay Nhung Nhung.

Loading...