Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:46
Lượt xem: 170

"Ta mang kẹo quýt về này, không phải điện hạ thích ăn nhất sao?" Đinh Dục lấy ra một gói giấy, "Điện hạ muốn ăn gì, ta ra ngoài mua."

Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, Nhung Nhung cuối cùng cũng có chút tinh thần: "Huynh nghĩ cách giúp ta đổi lão già cổ hủ kia đi."

Đinh Dục thở dài: "Điện hạ đừng buồn nữa, mấy ngày nữa là Trung thu, ta đưa muội ra ngoài chơi."

Nhung Nhung nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

"Ta lừa muội bao giờ chưa." Đinh Dục nói.

Hắn không nói với Nhung Nhung đây là Bệ hạ ngầm đồng ý, tuy rằng trừng phạt con gái vì chuyện hoang đường, nhưng vẫn lo lắng nàng buồn bã sẽ sinh bệnh, ngầm sai Trương Thế Hành sắp xếp chuyện này.

"Nếu mấy ngày nay nếu muội còn không chịu ăn uống ngủ nghỉ, sẽ không được ra ngoài chơi."

Nhung Nhung nắm tay Đinh Dục làm nũng, đôi mắt hạnh mở to, "Ca ca tốt, muội nhất định sẽ theo sát huynh, tuyệt đối không chạy lung tung!"

Nhung Nhung nắm lấy tay hắn, nhìn mặt Đinh Dục dần đỏ bừng, mỗi lần như vậy hắn đều sẽ căng thẳng đến mức nói lắp, đặc biệt dễ nói chuyện.

Đinh Dục tay chân rất nhanh nhẹn, cách một ngày đã nhờ người nhắn lại, bảo nàng chuẩn bị đồ đạc ra ngoài.

Đây không phải lần đầu tiên họ ra cung chơi, Nhung Nhung búi mái tóc đen nhánh lên, mặc nam trang, cầm thêm quạt văn nhân, trông giống như tiểu công tử thế gia.

Nàng đi đứng cũng cố ý học theo dáng vẻ của những công tử ăn chơi, đi được vài bước liền thấy cung nữ nhíu mày, lập tức chỉnh đốn tư thế, sợ nàng ấy sẽ mách với Hoàng hậu.

Không biết Đinh Dục dùng cách gì, còn thuyết phục được tiểu thế tử của Tuyên Vương phủ cùng đi chơi.

Nhung Nhung vui mừng hớn hở lên xe, đầu tiên nhìn thấy Phó Hành Viễn mặt lạnh ngồi bên trong.

Nhung Nhung "hừ" một tiếng: "Tứ thúc lại bỏ huynh một mình rồi à?"

Phó Hành Viễn khó chịu liếc nàng một cái, không nói gì tức là ngầm thừa nhận.

Thấy hai huynh muội lại sắp cãi nhau, Đinh Dục xen vào: "Gần đây trên phố rất đông người, thêm một người bảo vệ cũng tốt." Hắn quay đầu mỉm cười với Phó Hành Viễn: "Hơn nữa nghe nói công chúa ủ rũ không vui, thế tử cũng rất lo lắng, đúng không?"

Phó Hành Viễn hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy bây giờ muội ấy rất có tinh thần."

Nhung Nhung không khách sáo ngồi vào trong, đẩy Phó Hành Viễn vào góc.

Nàng và người đường huynh này luôn không hợp nhau, Tứ thúc tính tình ôn hòa dễ nói chuyện như vậy, sao lại nuôi ra một đứa con mặt lạnh như băng thế này.

Hắn càng làm ra vẻ mặt lạnh lùng, Nhung Nhung càng muốn trêu chọc hắn, nhất định phải khiến hắn phá công.

"Huynh như vậy sẽ không có cô nương nào thích đâu."

"Ta tạm thời chỉ muốn chuyên tâm đọc sách, không có tâm tư yêu đương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-204.html.]

"Tĩnh Hòa quận chúa thích huynh, huynh có biết không?" Nhung Nhung bẻ ngón tay, "Nàng ấy còn hỏi ta huynh thích ăn gì, nói muốn học mẫu thân làm điểm tâm, huynh có biết tay nghề của mẫu thân nàng ấy rất tốt không, từng làm bánh hạnh nhân cho ta ăn."

Phó Hành Viễn đỏ bừng mặt: "Trong đầu muội toàn những thứ lộn xộn gì vậy."

Xe ngựa đi đến phố Ngự thì dừng lại, người quá đông, đoạn đường còn lại phải tự đi bộ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhung Nhung xuống xe, dòng người qua lại bên cạnh, bất ngờ bị chen lấn loạng choạng mấy bước, đ.â.m vào lòng Đinh Dục.

Hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ ập đến, ánh mắt của Tuyên Vương thế tử bên cạnh cũng đổ dồn vào mặt hắn, lập tức khiến Đinh Dục bình tĩnh lại, đỡ vai công chúa, đợi nàng đứng vững mới buông tay.

"Đông người quá." Nhung Nhung nói, tò mò quan sát đám đông trên phố.

Nàng mặc nam trang, dung mạo xinh đẹp vẫn nổi bật giữa đám đông.

Phó Hành Viễn "phạch" một tiếng mở quạt ra, che nửa khuôn mặt nàng, chỉ để lộ đôi mắt hạnh đảo qua đảo lại.

"Muội đói chưa?" Đinh Dục hỏi nàng.

Xa xa phảng phất có mùi rượu thịt, Nhung Nhung gật đầu.

Phó Hành Viễn có tửu lâu thường lui tới, bên trong được ngăn thành từng gian.

Nhung Nhung chọn một gian sát đường gần cửa sổ, từ cửa sổ mở ra nhìn xuống, có thể nhìn thấy cảnh sắc trên phố.

"Sao lại có nhiều người ngoại quốc như vậy?" Nhung Nhung hỏi.

Dáng vẻ của họ khác với dân thường, rất dễ phân biệt. Thương nhân Trung Nguyên thường có giao thương với Tây Vực, nhưng phần lớn tập trung ở các thị trấn biên giới hai nước, Kinh thành vẫn rất ít khi thấy người Hồ.

"Họ muốn đưa một vị Vương tử đến Đại Tề làm con tin." Phó Hành Viễn giải thích, "Có lẽ là để nghênh đón Vương tử của họ."

Nhung Nhung nhìn về phía Đinh Dục, hắn cũng khẳng định gật đầu: "Gần đây đang bận việc này, sư phụ bên kia không đủ người, ta cũng phải đi giúp."

"Vậy hắn bao giờ đến?" Nhung Nhung tò mò chống cằm.

Phó Hành Viễn ước lượng ngày: "Chắc sắp đến Kinh thành rồi."

Tiểu nhị của tửu lâu quen mặt Phó Hành Viễn, quen đường quen nẻo bưng lên loại rượu hắn thường uống.

Nhung Nhung thò đũa chấm một cái vào ly rượu của hắn, hương thơm thuần khiết ngọt ngào. Nàng muốn uống thêm một ngụm, bị Đinh Dục ngăn lại: "Đây là rượu trái cây, muội không thể uống."

Nhung Nhung dùng lại chiêu cũ, nắm tay hắn lắc lư: "Chỉ uống một ly thôi, một ngụm thôi, ta ở trong cung yến đều có thể uống rượu, sao cái này lại không thể uống?"

Đinh Dục không ngờ nàng trước mặt Phó Hành Viễn cũng có thể làm nũng với hắn, thấy người sắp dính lên rồi, vội vàng ấn vai nàng, tách hai người ra.

Nếu ánh mắt của Phó Hành Viễn có thể g.i.ế.c người, sợ rằng đã có thể đ.â.m Đinh Dục thành cái lỗ rồi.

Loading...