Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:44
Lượt xem: 193

Đến lúc đó nàng sẽ thuận thế đưa ra yêu cầu, tặng trâm cho y.

Nhưng hôm nay, mới đi được vài nước, Nhung Nhung đã cảm thấy không ổn.

Triệu Như Chương thay đổi hoàn toàn phong cách ôn hòa khi đánh cờ với nàng, thế cờ sắc bén, mỗi bước đi đều khiến nàng bị ép vào đường cùng.

Nàng đã không còn tâm trí đâu mà thưởng thức phong thái của Triệu thái phó khi cầm quân, mỗi lần quân đen hạ xuống, đều mang theo cảm giác áp bức bức người.

Cảm giác này nàng chỉ có khi đánh cờ với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng là Thiên tử, trời sinh đã sắc bén, lẽ nào Triệu thái phó cũng là người như vậy?

Triệu Như Chương kiên nhẫn chờ thiếu nữ trước mặt hạ quân, quân cờ trắng kia dừng trong tay nàng rất lâu, cuối cùng bị tiểu cô nương nản lòng ném trở lại giỏ cờ.

Triệu Như Chương không trách nàng, thản nhiên thu dọn bàn cờ: "Tâm tư của điện hạ không đặt trên ván cờ."

Nhung Nhung không phản bác, tủi thân mím môi.

"Nếu điện hạ vẫn chưa khỏe, chuyện học hành có thể hoãn lại, không cần miễn cưỡng." Triệu Như Chương ôn hòa nói.

Nhung Nhung nhìn y, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, trước kia người luôn gọi nhũ danh của ta, sao bây giờ không gọi nữa?"

Ánh mắt nàng nóng bỏng, Triệu Như Chương im lặng một lát, đáp: "Quân thần có khác biệt."

"Hai năm trước người vẫn gọi nhũ danh của ta..."

Triệu Như Chương vẫn khách khí trả lời nàng: "Điện hạ đã trưởng thành rồi."

"Lần trước ta thổ lộ tâm ý với tiên sinh, tiên sinh lại nói ta còn nhỏ."

"... Là thần sơ suất."

Nhưng tính cách của công chúa không giống với mẫu thân nàng, nàng là viên ngọc quý trên tay Đế hậu, Hoàng đế vượt qua mọi rào cản bồi dưỡng nàng thành người thừa kế, nàng không cần phải kiêng dè, cũng không cần phải gò bó bản thân.

Triệu Như Chương lùi một bước, nàng liền tiến một bước, cho đến khi y không thể lùi được nữa.

Ánh mắt Nhung Nhung nóng bỏng, váy áo của thiếu nữ được ướp hương thơm ngát, theo sự áp sát của nàng, mùi hương dần trở nên nồng đậm.

Vẻ nho nhã lễ độ thường ngày của Triệu Như Chương có chút không giữ được, ánh mắt của tiểu cô nương như muốn thiêu đốt y thành một cái lỗ.

Y tránh ánh mắt của công chúa, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, thần chưa từng dạy ngài làm càn."

Nhung Nhung mím môi, đôi mắt hạnh dần ngập nước, nàng dùng sức bấm vào lòng bàn tay, cố gắng dùng cơn đau để phân tán sự chú ý của mình.

Bị người khác từ chối vốn là một chuyện khó chịu, Nhung Nhung ngấn lệ, không chịu khóc trước mặt Triệu Như Chương. Cho dù y có dỗ dành nàng, cũng chỉ coi nàng như một đứa trẻ mà dỗ, không khác gì phụ hoàng và mẫu hậu dỗ nàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-203.html.]

Có lẽ cảm thấy quá mất mặt, Nhung Nhung dùng sức chớp mắt mấy cái, sau đó quay đầu chạy ra khỏi thư phòng.

Từ trong tay áo nàng rơi ra một cái hộp, va chạm với mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ.

Triệu Như Chương khẽ thở dài, nhặt chiếc hộp lên, không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, Nhung Nhung nghe nói Triệu Như Chương xin từ chức Thái phó.

Nàng vội vàng đến điện Văn Hoa, ở cửa nhìn thấy thị nữ bên cạnh Hoàng hậu, theo bản năng thả nhẹ bước chân, cũng không cho người vào thông báo.

Triệu Như Chương và Hoàng hậu đứng dưới hành lang nói chuyện, không hề kiêng dè có cung nhân ở đó.

"Nhung Nhung nó còn nhỏ, ta và Bệ hạ vẫn chưa dạy dỗ nó về phương diện này, đã làm khó cho ngài rồi." Phó Tri Ngu bất đắc dĩ nói.

Nhung Nhung ngây người nhìn y trả lời Hoàng hậu, quen thuộc mà tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ xa cách cứng nhắc như với nàng.

Nàng bất chấp sự ngăn cản của cung nhân, xông lên phía trước: "Tiên sinh!"

Phó Tri Ngu hơi kinh ngạc: "Nhung Nhung?"

Nhung Nhung cắn môi, nhìn Triệu Như Chương: "Tiên sinh, tại sao lại xin từ chức?"

"Làm càn."

Phía sau truyền đến giọng nói của Thiên tử, Nhung Nhung không cam tâm tình nguyện quay đầu hành lễ.

Trong cung đều là tai mắt của Thiên tử, những lời nàng nói với tiên sinh, chắc chắn từng chữ không sót lọt vào tai phụ hoàng.

Mặc dù dưới sự khuyên nhủ của Phó Tri Ngu, Phó Toại Chi không trách phạt nàng, nhưng thu lại cây trâm kia, đổi thái phó của công chúa thành một lão già cổ hủ mà nàng không thích.

Triệu Như Chương là người thế nào, trong lòng Phó Toại Chi vẫn có tính toán.

Vì chuyện này hắn bị Phó Tri Ngu cằn nhằn không ít, mười ba mười bốn tuổi đang là độ tuổi mới biết yêu, hắn cho cung nhân theo dõi những thiếu niên trong học đường, kết quả không ngờ rằng, Nhung Nhung lại để ý Triệu Như Chương.

Mấy năm nay Triệu Như Chương càng ngày càng có dấu hiệu thanh tâm quả dục, cuối cùng không còn giở trò trước mặt Phó Tri Ngu nữa.

Phó Toại Chi còn chưa kịp vui mừng, con gái mình đã làm ra chuyện động trời như vậy.

Hắn biết chuyện suýt chút nữa đã cách chức Triệu Như Chương, ném y về Nhạc Châu làm huyện lệnh.

Bị Triệu Như Chương từ chối, Nhung Nhung khóc hai ngày, mí mắt sưng húp như quả đào, cung nữ dùng khăn tẩm nước lạnh đắp lên mắt cho nàng. Nàng cũng không biết sao công chúa lại khóc thành ra thế này, trông còn thảm hại hơn trước.

Mấy ngày nay chỉ có mình nàng, không tìm được người tâm sự, chỉ có thể sưng mắt nghe lão học cứu kia giảng bài.

Đợi đến khi Đinh Dục nghỉ hưu mộc xong trở về, liền thấy Nhung Nhung ủ rũ nằm bò trên bàn, thấy hắn đến cũng chỉ lười biếng nhấc mí mắt lên, không còn hoạt bát như trước.

Loading...