Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:41
Lượt xem: 213

So với cái tên "Phó Tuần" chỉ là cái tên được ghi vào ngọc điệp.

Nàng biết phụ mẫu đã trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, nhưng tiên sinh đã dạy nàng chuyện đã qua không thể níu kéo.

Nhưng Phụ hoàng quả thực rất dính Mẫu hậu, Nhung Nhung đã hỏi những đứa trẻ khác trong học đường, dường như không có người phụ thân nào suốt ngày quấn lấy mẫu thân, chỉ cần không cãi nhau, tương kính như tân đã là tốt lắm rồi.

Người duy nhất có điểm chung với nàng là Tuyên Vương Thế tử Phó Hành Viễn.

Ví dụ như Nhung Nhung thỉnh thoảng sẽ được đưa đến nhà ông bà ngoại ở, Phó Hành Viễn thỉnh thoảng sẽ được đưa vào cung ở.

Đôi khi Mẫu hậu bị Phụ hoàng quấn lấy đến phiền, cũng sẽ đưa nàng về nhà ông bà ngoại, sau đó nàng sẽ thấy Phụ hoàng một mực uy nghiêm lạnh lùng trước mặt triều thần, nhỏ nhẹ dỗ dành Mẫu hậu trở về.

Những chuyện này đối với Nhung Nhung mà nói chỉ là những khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống thường ngày, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi có vô số điều mới mẻ khiến nàng tò mò và lưu tâm, hà tất phải xoắn xuýt hôm nay Phụ hoàng có bị Mẫu hậu đuổi ra khỏi tẩm điện hay không.

Thời điểm giao mùa hạ thu, Chiêu Ninh công chúa đột nhiên bắt đầu chán ăn, ủ rũ không vui.

Thái Y Viện cũng không nói rõ được nguyên do, chỉ có thể kê đơn thuốc bồi bổ theo phương pháp cũ, dùng để điều dưỡng cơ thể.

Buổi chiều, Nhung Nhung lấy cớ phải tĩnh tâm đọc sách, đuổi hết cung nhân trong điện ra ngoài.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ở nơi cung nhân không nhìn thấy, Nhung Nhung nằm trên giường, cuốn sách cần đọc bị nàng tùy ý đắp lên mặt, che đi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ đang hé mở.

Nàng không hề buồn ngủ.

Mũi chạm vào gáy sách, có thể ngửi thấy mùi mực thoang thoảng.

Cung nhân khẽ gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhung Nhung: "Đinh công tử đến rồi, điện hạ có muốn gặp hay không?"

Dứt lời, Nhung Nhung bật dậy khỏi giường, vội vàng nhặt cuốn sách rơi trên mặt đất, chạy thẳng ra ngoài điện.

Đinh Dục vừa đến cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng màu hồng nhào về phía mình. May mà chân hắn vững, nếu không suýt chút nữa đã bị đ.â.m ngã.

Nàng chạy gấp quá, đến cả giày vớ cũng chưa kịp mang. Đinh Dục chợt nhìn thấy chân thon nhỏ dưới lớp váy mỏng manh của nàng, liền giật mình dời mắt đi, ngồi xổm xuống, để nàng khoác tay lên cổ mình, cõng nàng nằm trên lưng.

Hương thơm ngọt ngào tựa như con rắn quấn lấy thân thể hắn, vành tai Đinh Dục đỏ bừng như sắp chảy máu.

"Dục ca ca!" Nhung Nhung ngọt ngào gọi tên hắn, bám chặt lấy hắn không chịu buông tay.

Đinh Dục có chút luống cuống, hai tay không biết để đâu cho phải. Cung nhân bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, có khí thế như thể nếu hắn dám làm gì xằng bậy với công chúa, sẽ lôi hắn ra ngoài c.h.é.m đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-201.html.]

Bọn họ không quản được công chúa, chỉ có thể nhìn chằm chằm Đinh Dục.

"Sao huynh lại đến đây?" Nhung Nhung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Đinh Dục nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không giống như đang ốm yếu, thành thật nói: "Nghe nói muội bị bệnh, sư phụ vừa cho ta nghỉ phép ta liền vội vàng đến thăm muội."

Nhung Nhung chớp mắt mấy cái, cằm đặt lên vai hắn, nghịch ngợm những sợi tóc mai rủ xuống của hắn, thở dài một tiếng: "Ta là tâm bệnh."

Hắn cõng Nhung Nhung, đợi đến khi đi đến mép thảm trong điện, mới đặt nàng xuống.

Nhung Nhung không nhớ rõ, nhưng Đinh Dục nhớ rất rõ, khi còn nhỏ thân thể nàng rất yếu, có một dạo cả sân viện đều thoang thoảng mùi thuốc bắc.

Bàn chân trắng nõn lún sâu trong tấm thảm mềm mại, Nhung Nhung vẫn chưa thỏa mãn, muốn dựa vào người hắn. Đinh Dục lùi lại một bước, tránh né sự ỷ lại không khoảng cách của tiểu công chúa.

Tiểu cô nương dứt khoát khoanh chân ngồi trên thảm, Đinh Dục ngồi xuống cách nàng vài bước, duy trì khoảng cách thân thiết nhưng không quá phận của thiếu niên.

"Đều tại đám thái y kia, nói ta bệnh này bệnh nọ, Mẫu hậu không cho ta ăn kem lạnh nữa." Nhung Nhung oán trách, "Lão già cổ hủ, lật qua lật lại chỉ nói được mấy câu như nhau."

Đinh Dục ngoài miệng phụ họa, thuần thục giúp nàng chỉnh lại vạt áo xộc xệch: "Ta mang cho muội kem tuyết.”

Tiểu cô nương đang tuổi ăn tuổi lớn, khuôn mặt tròn trịa dần dần mất đi vẻ đầy đặn, lộ ra đường nét xinh đẹp của thiếu nữ, nhất cử nhất động đều mang dáng dấp của Hoàng hậu.

"Vẫn là huynh thương ta nhất." Nhung Nhung mắt sáng lên.

"Chỉ được ăn một bát, không được ăn nhiều."

Nhung Nhung sảng khoái đồng ý.

Kem tuyết được đựng trong chiếc bát lưu ly trong suốt, đỉnh kem hơi tan chảy, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.

Nhung Nhung không khách khí ăn một miếng lớn, khóe miệng dính sữa đặc, nói không rõ ràng: "Dục ca ca, muội nói cho huynh một bí mật, huynh không được nói cho người khác biết."

Lông mi dài rậm của thiếu niên khẽ run lên, đè nén sự vui sướng trong lòng, chờ mong hỏi nàng: "Chỉ nói với ta thôi sao?"

"Đúng vậy." Nhung Nhung bĩu môi, xác nhận xung quanh không có cung nhân nào nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, kề môi sát tai hắn, nhỏ giọng nói, "Muội phát hiện… hình như muội thích Triệu Thái phó."

Nàng còn nói thêm gì đó, Đinh Dục đã không nghe lọt tai, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia.

Niềm vui sướng dường như chỉ thoáng qua trong chốc lát, trong nháy mắt như hòn đá chìm vào đáy hồ lạnh lẽo.

Mãi đến khi Nhung Nhung vỗ vỗ mặt hắn, hỏi: "Huynh sẽ không nói cho người khác biết phải không? Cho dù là Phụ hoàng hay Mẫu hậu hỏi huynh, cũng không được nói."

Loading...