Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:34
Lượt xem: 238

Bộ hỷ phục hắn chuẩn bị sẵn cho nàng treo ngay cạnh, thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ lông công và kim ngân tuyến, đính thêm châu ngọc, ánh lên vẻ mỹ lệ vô song.

“Hỷ phục này có vừa lòng nàng không?”

“Rất đẹp.”

Nửa tháng qua, hắn ôm bao lời muốn nói. Nhưng khi gặp nàng rồi, mọi lời dường như đều thừa, chỉ cần được ôm nàng, nằm bên nhau lặng lẽ là đủ.

Phó Toại Chi cầm một lọn tóc nàng, quấn quanh ngón tay, dịu dàng nói: “Ta muốn thấy nàng mặc hỷ phục.”

“Vài ngày nữa chàng sẽ thấy thôi.” Phó Tri Ngu đáp, “Ta luôn ở đây, không chạy đâu được.”

Phó Toại Chi “ừm” một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tha, áp mặt vào nàng nũng nịu.

“Sao lại có chuyện ngày cận hôn lễ, chàng vừa gặp mặt lại còn đòi xem tân nương mặc hỷ phục thế này.” Phó Tri Ngu bật cười mắng yêu, nhưng cuối cùng cũng chiều ý hắn, đứng dậy lấy hỷ phục.

Hỷ phục được gửi đến từ khi nàng vừa về Thẩm phủ, đã sửa lại đôi chút cho vừa vặn và hợp ý nàng, đợi ngày thành hôn sẽ mặc.

Lần trước thử đều có nha hoàn giúp đỡ, nàng chỉ cần đứng yên. Nhưng giờ không ai ở bên, nàng đành để Phó Toại Chi giúp mình mặc.

Trước gương, nàng điểm chút son, mỉm cười rạng rỡ.

Ánh mắt Phó Toại Chi tràn đầy yêu thương và kinh diễm, vòng tay ôm eo nàng, khẽ đặt một nụ hôn lên má.

Phó Tri Ngu cảm nhận hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Chàng…” Nàng vừa mở miệng, đã bị hắn chặn lại, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua.

Ngón tay hắn lướt dần xuống, để lại từng tia lửa nóng bỏng.

Phó Tri Ngu khẽ đẩy hắn, nghe hắn rên lên: “Lưng ta còn vết thương...”

Nàng sợ làm đau hắn, dừng lại trong chốc lát, liền bị hắn lợi dụng cơ hội cởi bỏ dải áo.

Nàng giật mình bừng tỉnh…vết thương đã khỏi từ lâu!

Tên lừa đảo!

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, lễ phục tầng tầng lớp lớp chất đống dưới mắt cá chân, tiếng kinh hô không kịp thốt ra của Phó Tri Ngu đều bị nuốt chửng, hóa thành tiếng nức nở yếu ớt.

Rất lâu sau, Phó Tri Ngu mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn lễ phục trên mặt đất, đẩy Phó Toại Chi ra: "Đại lừa đảo."

Phó Toại Chi tâm mãn ý túc, mặc kệ nàng nói gì cũng không để ý, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, hôn lên trán nàng.

Phó Tri Ngu chỉ vào đống lễ phục, nói: "Hỷ phục..."

Phó Toại Chi cứng đờ, ánh mắt từ từ chuyển sang hỷ phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-197.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lúc nãy tình nồng ý động không chú ý nhiều, hỷ phục nhăn nhúm chất đống, thảm không nỡ nhìn.

Phó Tri Ngu mặc kệ lời ngon tiếng ngọt của hắn, không chút lưu tình đá hắn xuống giường: "Chàng tự nghĩ cách đi, nếu ba ngày sau hỷ phục không được chỉnh trang, ta sẽ không ra khỏi phòng đâu."

Một ngày trước đại lễ, nữ quan trong cung đến Thẩm phủ thu xếp mọi việc.

Lễ phục đã được chỉnh trang xong, không biết hắn đã dùng cách gì, tóm lại cũng giống như lúc mới đem tới.

Nữ quan nâng váy áo, từng món từng món mặc cho nàng.

Đợi chiếc trâm cài cuối cùng cắm vào búi tóc, các nữ quan cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Phó Tri Ngu nhìn mình trong gương, nghĩ đến chuyện hoang đường mình đã làm với Phó Toại Chi khi mặc bộ váy áo này, hai má đột nhiên nóng bừng.

Cô nương trong gương hai má ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu.

Thị nữ đến thông báo nói Thẩm đại nhân đang đợi ở ngoài cửa, các nữ quan liền lui ra ngoài, để lại gian phòng cho họ.

Những lời nên nói đã nói hết lúc mới về kinh, Phó Tri Ngu khẽ mở miệng, nhưng lại không phát ra tiếng.

Vẫn là Thẩm Di chủ động phá vỡ sự im lặng: "Nếu mẫu thân con trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng."

Ông đang nói đến Thẩm Tu Nghi.

Cho đến ngày nay, Thẩm Di vẫn không dám nhận mình là phụ thân của nàng. Phó Tri Ngu và ông không có tình phụ tử, nhưng cuối cùng, đi một vòng lớn, vẫn nhận lại danh nghĩa của ông.

"Mẫu thân cũng sẽ rất vui khi cữu cữu có thể tiễn con xuất giá." Phó Tri Ngu nhẹ giọng nói, "Cữu cữu không cần tự trách, con chưa từng trách người."

Thẩm Di cười khổ, Phó Tri Ngu sợ ông đau lòng, liền chuyển chủ đề: "Đêm nay phải làm phiền cữu cữu rồi, phải cùng Nhung Nhung nghịch ngợm cả đêm."

Nàng không định để Nhung Nhung biết ân oán tình thù của thế hệ trước, vẫn để Nhung Nhung gọi Thẩm Di là "ông ngoại". Thẩm Di là người tính tình ôn hòa, rất mực cưng chiều Nhung Nhung, gần như có cầu tất ứng, còn dẫn con bé ra ngoài gặp đồng liêu, ở chung với Nhung Nhung cực kỳ hòa hợp.

Nói chuyện với Thẩm Di cũng đã lâu, khóe mắt Phó Tri Ngu thoáng thấy thị nữ ở góc phòng theo ông vào, cúi đầu, dáng người rất quen mắt. Đợi đối phương ngẩng đầu, nàng nhìn rõ dung mạo của thị nữ kia, buột miệng nói: "Hà Nguyệt?!"

Dù gầy đi rất nhiều, nàng vẫn liếc mắt nhận ra.

"Là bệ hạ sai người đến, nói là cung nhân trước kia của con." Thẩm Di giải thích.

"Nô tỳ còn tưởng sau này sẽ không được gặp điện hạ nữa." Hà Nguyệt lau nước mắt.

Sau khi Phó Tri Ngu đốt hành cung, Phó Toại Chi niệm tình nàng mà không bắt các cung nhân kia tuẫn táng, trực tiếp sai đi trông coi lăng mộ công chúa.

Hà Nguyệt cũng nằm trong số đó.

Thiên tử thịnh nộ không xử tử nàng đã là vạn hạnh, Hà Nguyệt tưởng công chúa thật sự đã chết, chỉ dám lén lút đốt giấy cho công chúa. Mãi đến khi kinh thành có tin tức, bảo nàng đến hầu hạ tiểu thư Thẩm gia.

Loading...