Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:32
Lượt xem: 162
Đinh Trực muốn rót rượu cho mọi người, đến chỗ Phó Toại Chi, hắn đang định nhận ly, đột nhiên bị Phó Tri Ngu ngăn lại.
"Chàng ấy không thể uống rượu." Phó Tri Ngu mỉm cười cầm lấy, uống cạn, "Để ta uống."
Phó Toại Chi ngây người nhìn nàng, tiểu cô nương cong khóe mắt, vẫn còn nhớ đến vết thương trên người hắn.
Đợi đến giờ, Đinh nương tử bưng sủi cảo lên.
Nhung Nhung thu lại dáng vẻ làm nũng dính người vừa nãy, khăng khăng tự mình ăn sủi cảo.
“Trong sủi cảo có bọc đồng tiền, ai ăn được sẽ có vận may suốt năm tới.” Lợi dụng lúc mọi người chia bánh, Phó Tri Ngu khẽ nói nhỏ với hắn.
“Biết người ăn đông thế này, ta đã bọc thêm vài đồng tiền vào rồi.” Đinh nương tử thở dài nói.
Đinh Trực ăn liền mấy chiếc, nhưng đều không trúng.
Phó Toại Chi cũng thử vài chiếc, hương vị thơm ngon, nhưng vẫn chẳng thấy đồng tiền đâu.
Khi mọi người còn đang thắc mắc đồng tiền ấy đi đâu mất, Nhung Nhung bất chợt reo lên vui sướng, từ bát lấy ra một đồng tiền: “Đồng tiền ở đây này!”
Đinh Trực vỗ tay cười lớn, lấy dây đỏ buộc đồng tiền treo lên cổ Nhung Nhung.
Ăn xong, Dục Nhi và Nhung Nhung ra ngoài xem pháo hoa cùng hàng xóm, Triệu Như Chương cũng ôn tồn cáo từ.
Phó Toại Chi trông có phần thất thần, Phó Tri Ngu phải gọi hai tiếng mới khiến hắn hồi thần.
“Sao lại mất hồn vậy?” Phó Tri Ngu hỏi.
Phó Toại Chi hơi do dự, đáp: “Nàng chờ ta một chút.
Phó Tri Ngu không hiểu ý, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, liền nghĩ chắc là việc quan trọng.
Nàng chờ đến độ mơ mơ màng màng, Phó Toại Chi mới bưng bát trở lại.
“…Đây là gì?” Nàng kinh ngạc nhìn thứ trong bát.
Một chiếc sủi cảo trông hơi xấu xí.
Trên mặt Phó Toại Chi còn dính chút bột, Phó Tri Ngu không kìm được mà mỉm cười: “Không lẽ là chàng tự gói hả?”
Hắn không chút do dự gật đầu: “Nàng thử đi?”
Nàng khẽ cắn một miếng nhỏ, Phó Toại Chi chăm chú nhìn nàng đầy lo lắng.
Nàng cắn trúng thứ gì cứng cứng, bất giác sững lại.
Nửa đồng tiền hiện ra.
“Đây là…” Nàng chớp mắt nhìn.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng Phó Tri Ngu lại cảm thấy khóe mắt nóng lên: “Chàng vừa rồi rời đi, là để gói chiếc bánh này sao?”
Nàng không tỏ vẻ khó ăn, Phó Toại Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn được đồng tiền, năm tới sẽ có vận may. Ta mong nàng cũng vậy.”
Phó Tri Ngu cúi đầu, nhìn nửa chiếc bánh còn trong bát, khẽ lẩm bẩm: “Sao mà ngốc thế chứ.”
“Gì cơ?” Phó Toại Chi không nghe rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-196.html.]
Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Phó Tri Ngu vẫy tay, hắn liền cúi người xuống gần hơn.
Khoảnh khắc kề sát bên má, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa vút cao, nở rộ trong màn đêm.
“May mắn chia cho chàng một nửa.” Phó Tri Ngu nhẹ nhàng đặt môi lên hắn.
Lần này, Phó Toại Chi nghe rất rõ.
“Chúc mừng năm mới.”
Khi thiên tử Nam tuần trở về, nhà họ Thẩm bỗng có thêm một vị tiểu thư.
Các đại thần trong triều đều rõ ràng ngọn nguồn ẩn tình, vừa hậm hực vì sao phúc phần ấy không rơi xuống đầu mình, vừa phải miễn cưỡng chúc mừng Thẩm Di, khen hắn sắp thành Quốc cữu gia.
Thẩm Di chỉ đành gượng cười phụ họa, tìm cách giúp hoàng thượng che đậy chuyện phong lưu ba năm trước, trong lòng lại nghĩ về tiểu tổ tông trong nhà, không biết nên mang gì vui lạ về cho nàng.
Buổi chiều, trong Thẩm phủ chỉ còn lác đác bóng người.
Xem lễ vật cả buổi sáng, Phó Tri Ngu buồn ngủ đến mức mí mắt trĩu nặng, nằm trên giường trầm trầm ngủ mất.
Hậu viện của Thẩm phủ yên ắng, chỉ có tiếng chim chóc thỉnh thoảng vang lên.
Phó Tri Ngu mơ màng ngủ, cảm giác có người đang véo má mình.
“... Nhung Nhung?” Nàng lẩm bẩm, mắt không mở, mơ hồ nói: “Mẫu thân mệt lắm, để ta ngủ thêm chút nữa.”
Người kia không rời đi, nhưng cũng không làm gì thêm.
Phó Tri Ngu trở mình, chợt nhớ ra hôm nay Nhung Nhung không ở nhà.
Nàng cố gắng mở mắt, nhìn về phía người đứng bên giường. Ngũ quan và dáng người quen thuộc khiến nàng ngỡ ngàng, trông chẳng khác gì Phó Toại Chi.
“Sao ta lại mơ thấy chàng nhỉ?” Phó Tri Ngu thở dài.
“Vậy lúc nào A Ngu mới nhớ đến ta?” Người kia cất giọng, làm nàng ngẩn ngơ.
Phó Tri Ngu giật mình tỉnh táo, lập tức nhìn thẳng hắn: “Sao lại là chàng! Chàng... làm sao vào được đây?”
Nàng liếc nhanh ra cửa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi ngập ngừng, thấp giọng đáp: “... Ta trèo tường vào.”
Quả đúng là việc hắn có thể làm.
Phó Tri Ngu bất đắc dĩ nhìn hắn, vươn tay chỉnh lại nếp áo nhăn trên vai hắn.
“Đã nửa tháng không gặp, nàng không nhớ ta sao?” Phó Toại Chi nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: “Sớm biết thế này, ta đã không đồng ý để đám người cổ hủ đó, giữ nàng trong cung chờ gả.”
“Hóa ra đã nửa tháng rồi.” Phó Tri Ngu giả bộ không để ý, chỉ đến khi thấy lông mày hắn khẽ nhíu, nàng mới cười rộ, nhào vào lòng hắn: “Rõ ràng ba ngày nữa là được gặp rồi.”
Ba ngày nữa ư? Dù chỉ là ba canh giờ, hắn cũng không đợi nổi.
Khi ôm nàng trong lòng, tâm tư tương tư của Phó Toại Chi mới vơi bớt đôi chút.
Phó Tri Ngu lấy thân phận tiểu thư Thẩm gia để chờ ngày xuất giá. Nửa tháng nay, hắn chỉ gặp được Nhung Nhung hai lần, còn nàng thì một lần cũng không.
Nhìn Thiên tử gần đây tâm trạng càng lúc càng tệ, Phương Thụy trước giờ lâm triều đã ẩn ý báo hắn rằng Thẩm đại nhân và tiểu điện hạ hôm nay không ở nhà. Lập tức sau buổi triều, hắn rời cung thẳng tiến Thẩm phủ.