Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:30
Lượt xem: 256
Phó Toại Chi sửng sốt.
Những lời này chưa từng có ai nói với hắn.
Sợ hắn không tin mình, Dục Nhi vội vàng giải thích: "Con nói đều là thật."
Phó Toại Chi gật đầu, nghĩ thầm nhóc con này cũng không tệ, không uổng công để hắn cho thị vệ dạy võ công lâu như vậy.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Phó Tri Ngu một mình đi ra, nhìn thấy Phó Toại Chi ở bên ngoài, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Nhung Nhung ngủ rồi, đợi lúc ăn cơm hẵng gọi con bé dậy."
Phó Toại Chi tự biết mình làm sai, im lặng đi theo sau nàng.
Phương Thụy đang chỉ huy người hầu dán hoa giấy và treo bùa bình an, bệ hạ muốn đón năm mới ở đây, đương nhiên phải trang hoàng cho căn nhà thêm phần vui vẻ.
"Ta làm con bé sợ sao?"
"Biết rồi còn hỏi."
Phó Toại Chi sờ mũi, thầm nghĩ Phó Tri Ngu vẫn nể mặt hắn, gọi vào thư phòng mới bắt đầu mắng hắn.
Phó Tri Ngu nhìn hắn một lúc, hiếm khi thấy hắn lộ vẻ hối lỗi, nàng cảm thấy rất thú vị, cố ý kéo dài thời gian không nói gì.
"Lần sau gặp con bé, nhớ mang thêm một gói kẹo quýt để tạ lỗi nhé."
Phó Toại Chi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao gặp phải chuyện này lại luống cuống tay chân, còn không bằng nhóc con bên ngoài..." Nói chưa hết câu, Phó Toại Chi đã hôn nàng, chặn nửa câu sau trong đôi môi.
Rất lâu sau, Phó Toại Chi mới buông nàng ra, ngón tay cái lau đi vệt son môi lem ra bên khóe miệng nàng, chậm rãi nói: "Nhóc con không thể sánh bằng ta."
Hắn có ý ám chỉ, ánh mắt rơi xuống đôi môi hơi sưng đỏ của Phó Tri Ngu, không nhịn được lại cúi xuống, từ từ di chuyển xuống.
Cảm giác mát lạnh rơi xuống xương quai xanh, Phó Tri Ngu mới tỉnh táo lại, ngón tay đặt trên vai hắn dùng sức đẩy ra.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Bây giờ là ban ngày, bên ngoài còn có rất nhiều người." Nàng nhỏ giọng nói, vừa mở miệng đã bị giọng nói mềm mại của mình làm cho đỏ mặt.
Cho dù hắn có nắm trong tay đại quyền, cũng không thể khiến trời tối ngay lập tức.
Phó Toại Chi lưu luyến đứng dậy, Phó Tri Ngu ôm cổ hắn, chủ động hôn lên khóe môi hắn, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: "Đừng giận mà."
Nàng cố ý hôn thêm mấy cái, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Phó Toại Chi, càng thêm đắc ý cong môi: "Ta cũng không muốn mà, nhưng bây giờ chàng có vết thương trên người, nếu vết thương hở ra thì không tốt."
Phó Toại Chi đè tay nàng đang làm loạn xuống, nhịn không được thở dài: "... Biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-195.html.]
…
Nhung Nhung mãi đến lúc ăn cơm tất niên mới chịu lộ diện, vừa nhìn thấy Phó Toại Chi đã vội vàng nép vào lòng Phó Tri Ngu, sau đó từ từ lộ ra đôi mắt to như quả nho, len lén quan sát Phó Toại Chi.
Bé dường như đã chấp nhận sự thật rằng mình bỗng dưng có thêm một người phụ thân, từ một người hàng xóm thú vị trở thành phụ thân, Nhung Nhung vẫn cần thêm thời gian để thích nghi.
Phó Toại Chi không để ý, đặt gói giấy đựng kẹo quýt lên bàn, nghe bé rụt rè gọi một tiếng "thúc thúc" cũng không tức giận, không thúc giục bé đổi cách xưng hô.
Bé ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, đôi mắt sáng lên, reo lên một tiếng "Tiên sinh đến rồi", liền nhảy xuống ghế chạy tới.
Tim Phó Toại Chi nhảy dựng, thầm nghĩ không phải là Triệu Như Chương đấy chứ?
Hắn quay lại, bóng người quen thuộc đang mỉm cười xoa đầu Nhung Nhung.
"Sao hắn lại đến đây?!" Phó Toại Chi kinh ngạc.
"Là Nhung Nhung muốn mời y đến." Phó Tri Ngu ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói, "Tết nhất, sao có thể để người ta cô đơn một mình được."
Nghe thấy là yêu cầu của con gái, xem ra bé rất hài lòng với người thầy này, Phó Toại Chi chỉ đành đè nén cơn ghen đang trào dâng trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
Đinh Trực đi nam về bắc, học được chút ít món ăn các vùng, nhân dịp cơm tất niên trổ tài nấu nướng.
Triệu Như Chương khách sáo chào hỏi, liền xắn tay áo muốn giúp Đinh Trực xử lý nguyên liệu: "Đinh đại ca một mình bận rộn thật là ngại quá, ta cũng biết chút ít trù nghệ, cùng làm sẽ nhanh hơn."
Đinh Trực sao dám để khách mời động tay, Triệu Như Chương xua tay, tỏ ý không sao cả, lúc nói chuyện ánh mắt còn liếc về phía Phó Tri Ngu: "Trước đây từng nói với Yên Nương, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để Yên Nương nếm thử tay nghề của ta." Nói xong hắn còn rất ra dáng chuẩn bị sơ chế thức ăn.
Phó Toại Chi suýt chút nữa đã muốn đuổi hắn về kinh thành ngay lập tức, mu bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, hắn quay đầu, trong mắt Phó Tri Ngu là ý cười không che giấu được.
Cơn ghen của hắn đột nhiên nguội đi không ít, ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, dưới gầm bàn mười ngón tay đan vào nhau.
"Vậy làm phiền khanh rồi." Phó Toại Chi không ngờ có ngày phải tranh giành tình cảm với thần tử của mình.
May mà Phó Tri Ngu không có tình ý với Triệu Như Chương, chỉ là Triệu Như Chương đơn phương mà thôi, ván này vẫn là hắn thắng.
Phó Toại Chi thầm nghĩ, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Đợi thức ăn dọn lên gần đủ, mọi người quây quần ngồi vào bàn.
Phó Tri Ngu phải trông Nhung Nhung ăn cơm, Phó Toại Chi đành phải buông tay nàng ra.
Hắn nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, đột nhiên hiểu ra tại sao Phó Tri Ngu năm đó thà c.h.ế.t cũng phải rời đi.
Nguyên liệu không thể sánh bằng sơn hào hải vị trong cung, tay nghề cũng không bằng ngự trù lo việc bếp núc cho cung nhân, nhưng chính không khí ấm áp này khiến Phó Toại Chi có cảm giác mình đang thật sự sống trên nhân gian.