Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:46:28
Lượt xem: 238
Ngoại truyện
Phó Toại Chi trong lòng tâm tâm niệm niệm muốn cùng Phó Tri Ngu đón năm mới, vết thương còn chưa lành hẳn, thái y vẫn không cho phép hắn cưỡi ngựa, chỉ đành ngồi xe ngựa chầm chậm lắc lư đi qua.
Khi đến Nhạc Châu, vừa đúng hai ngày trước Tết.
Nhung Nhung nhìn chằm chằm hạt dẻ nổ lách tách trong chậu đã lâu, cuối cùng không nhịn được kéo tay áo Dục Nhi: "Huynh có cảm thấy mẫu thân từ ngoại thành trở về rất khác không?"
Dục Nhi gật đầu.
"Khác chỗ nào nhỉ?" Nhung Nhung không nghĩ lâu, đã bị mùi thơm của hạt dẻ nướng hấp dẫn: "Thơm quá, ăn được chưa ạ?"
Dục Nhi gắp hạt dẻ đã nướng chín ra, ngăn Nhung Nhung đưa tay sờ vào: "Nóng tay, đừng đụng."
"Con sâu tham ăn từ đâu tới đây." Phó Toại Chi tay cầm một gói kẹo quýt, sải bước vào cửa.
Mắt Nhung Nhung sáng lên. Phó Tri Ngu không cho bé ăn nhiều kẹo, nhưng kẹo quýt là món ăn vặt yêu thích nhất của Nhung Nhung, bé không dám ngang nhiên đòi kẹo, chỉ đành chép miệng, cố gắng thu hút sự chú ý của Phó Toại Chi.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đã chạm vào lớp giấy dầu bên ngoài, chỉ cần cởi dây buộc ra là bé có thể ăn được kẹo quýt chua chua ngọt ngọt.
Phó Toại Chi gõ bàn một cái, Nhung Nhung lập tức rụt tay lại, lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phó Toại Chi và Phó Tri Ngu trên đường trở về đã thương lượng xong, làm thế nào để nhận lại Nhung Nhung.
Phó Toại Chi rất tự tin, hắn và Nhung Nhung quan hệ rất tốt, còn không phải tùy tiện nói ra là được sao. Nhung Nhung rất hâm mộ người khác có phụ thân, nếu bé biết hắn là phụ thân của mình, nhất định sẽ vui mừng nhận hắn.
"Nhung Nhung, ta có chuyện muốn nói với con." Đối mặt với Nhung Nhung, Phó Toại Chi hiếm khi nghiêm túc.
Phát hiện ra sự nghiêm túc của hắn, Nhung Nhung rốt cuộc dời mắt khỏi gói kẹo quýt, nghi hoặc nhìn Phó Toại Chi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Nhung Nhung không phải luôn muốn có một người phụ thân sao, con thấy... ta thế nào?" Phó Toại Chi không ngờ cũng có ngày hắn phải tiến cử bản thân.
Đôi mắt đen láy đảo quanh, Nhung Nhung nhíu mày: "Thúc thúc, con biết người thích mẫu thân của con, nhưng mẫu thân đã nói, không phải ai cũng có thể làm phụ thân của con."
Phó Tri Ngu vẫn đang hàn huyên với Đinh nương tử, từ khi nàng biết thân phận của Đinh nương tử, quan hệ giữa hai người không những không xa lạ, ngược lại càng thêm thân thiết. Duyên phận như vậy không phải có thể tùy tiện gặp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-194.html.]
Đinh nương tử từ kinh thành đến, vẫn giữ thói quen ăn sủi cảo vào dịp năm mới. Phó Tri Ngu dưới sự chỉ dẫn của nàng ấy vừa làm xong một cái, đặt vào đĩa gỗ, liền nghe thấy tiếng khóc của Nhung Nhung từ phía bên kia.
Ngay cả tạp dề cũng không kịp cởi ra, Phó Tri Ngu và Đinh nương tử vội vàng chạy tới.
Dục Nhi nhỏ giọng giải thích lại sự việc, Nhung Nhung cũng đã nín khóc, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhào vào lòng Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu dở khóc dở cười, chỉ đành bế Nhung Nhung về phòng, từ từ giải thích cho bé nghe.
Phó Toại Chi bị Đinh nương tử trách mắng vài câu, bất đắc dĩ thở dài, đi ra ngoài phòng Phó Tri Ngu chờ đợi.
Dục Nhi vừa rồi đứng ngoài nghe toàn bộ, lúc này kéo tay áo Đinh nương tử, lo lắng hỏi nàng ấy: "Nhung Nhung thật sự là con của vị quý nhân kia sao?"
Đinh nương tử gật đầu.
Dục Nhi lộ vẻ thất vọng: "Vậy Nhung Nhung và Thẩm tỷ tỷ có phải sẽ theo người về kinh thành không?"
"Có lẽ vậy." Đinh nương tử nhớ lại cảnh tượng khi nói chuyện với Phó Tri Ngu, Phó Tri Ngu khi nhắc đến thiên tử khóe môi đều mang theo ý cười, hai người đã làm hòa, sau này về kinh thành cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi Nhung Nhung là cành vàng lá ngọc, thiên tử không thể để huyết mạch thiên gia lưu lạc bên ngoài.
"Không nỡ xa người ta sao?" Đinh nương tử cười trêu cậu.
Dục Nhi đỏ mặt không chịu thừa nhận, cúi đầu chạy ra ngoài, đi ngang qua phòng Phó Tri Ngu thì bước chân dần chậm lại.
Cậu nhìn thấy vị công tử kia đứng trước cửa, thân hình cao lớn, ánh mắt nhìn vào trong phòng dịu dàng như nước, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Người này nhất định rất thích Nhung Nhung, Dục Nhi nghĩ thầm.
Có một người phụ thân như vậy, đối với Nhung Nhung cũng là chuyện tốt, không cần phải vì một xâu kẹo hồ lô mà quấn lấy Thẩm tỷ tỷ làm nũng xin tiền tiêu vặt, cũng có thể mua rất nhiều đồ chơi.
Đối với Dục Nhi, kinh thành là nơi xa vời, nếu Nhung Nhung đến kinh thành sinh sống, có phải cả đời này cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng nữa không.
Phó Toại Chi liếc thấy Dục Nhi, cậu bé không hề che giấu vẻ buồn bã trên mặt.
Lúc còn nhỏ, bạn đọc bị người nhà đón đi, Phó Toại Chi cũng từng trải qua cảm giác hụt hẫng không nỡ, huống chi Nhung Nhung và Dục Nhi suốt ngày quấn quýt bên nhau, không nỡ để con bé rời đi cũng là chuyện bình thường.
Phó Toại Chi khẽ nhướng mày, từ khi đến Nhạc Châu, hắn có thêm rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc mà trước đây chưa từng có. Nếu là trước kia, hắn sẽ không bao giờ quan tâm một đứa trẻ đang nghĩ gì, bây giờ cũng có chút đồng cảm.
Dục Nhi do dự bước tới, thấy đối phương không có ý đuổi mình đi, mới lên tiếng: "Nhung Nhung... vừa rồi chỉ là bị dọa sợ thôi, thật ra muội ấy từng nói với con, nếu như người là phụ thân của muội ấy thì tốt rồi."