Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:52:03
Lượt xem: 338
Hắn chợt nhớ tới lần qua đêm trên núi mấy ngày trước, Phó Tri Ngu cũng yên tĩnh nằm bên cạnh hắn như thế này.
Phó Toại Chi nhìn chằm chằm hồi lâu, cánh môi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng.
Tiểu cô nương trong giấc mộng cảm nhận được một chút nhột nhạt, khẽ thì thầm mấy tiếng.
…
Mấy ngày sau, Phó Toại Chi tự cảm thấy đã tốt hơn bảy tám phần, ngoại trừ việc vẫn chưa thể cưỡi ngựa b.ắ.n cung vì sợ vết thương bục ra, những việc khác đều có thể làm bình thường.
Phó Tri Ngu vẫn kiên trì thay thuốc cho hắn mỗi ngày, Phó Toại Chi không lay chuyển được nàng, trong lòng cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn làm ra vẻ không tình nguyện lắm, phải bị Phó Tri Ngu trừng mắt mấy cái mới chịu thành thật.
Nàng vừa bưng khay gỗ tới, Phó Toại Chi đã cởi áo trên ra chờ sẵn.
Ánh nắng vừa vặn, hắn ngồi bên cửa sổ, cơ bắp rắn chắc ở phần eo và bụng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cho dù đã nhìn nhiều lần trong mấy ngày nay, Phó Tri Ngu vẫn không nhịn được đỏ mặt, bảo hắn quay lưng lại.
Thay thuốc xong, nàng thu dọn đồ đạc còn thừa, đang chuẩn bị rời đi.
Phó Toại Chi kéo cổ tay nàng lại, mất thăng bằng, Phó Tri Ngu khẽ kêu lên một tiếng, ngã ngửa xuống dưới người hắn.
Gương mặt tuấn tú của thiên tử đột nhiên đến gần, Phó Tri Ngu muốn đứng dậy, nhưng bị hắn giữ chặt cổ tay.
"Bên ngoài còn có người, huynh mau buông ta ra." Phó Tri Ngu liếc nhìn về phía cửa.
Phó Toại Chi đổi tư thế, chống cằm nằm nghiêng bên cạnh nàng, tầm mắt của nàng lập tức bị Phó Toại Chi chiếm trọn.
"Ta đã nói rồi, đợi ta khỏe hơn một chút sẽ cho nàng ngắm cho đã."
Phó Tri Ngu xấu hổ quay lưng đi.
Phó Toại Chi khẽ kêu một tiếng, Phó Tri Ngu do dự một chút, vẫn chậm rãi quay lại, muốn xem xem có phải hắn đụng vào vết thương hay không.
Trước mắt là gương mặt Phó Toại Chi đang mỉm cười, Phó Tri Ngu nhận ra mình lại bị hắn lừa.
"A Ngu quả nhiên vẫn đau lòng cho ta, ta biết ngay mà, nàng sẽ không nỡ để Nhung Nhung mất đi phụ thân."
Hắn càng lấn tới, Phó Tri Ngu cười như không cười: "Ta có thể tìm người mới."
Sắc mặt Phó Toại Chi thay đổi: "Không được, nàng đã hứa với ta rồi." Hắn ôm lấy Phó Tri Ngu, trong giọng nói hiếm khi xuất hiện một tia hoảng loạn.
Hắn ôm chặt Phó Tri Ngu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, Phó Tri Ngu có chút mềm nhũn, bất giác bám lấy vai hắn.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, đồng thời xuất hiện mấy giọng nói.
"Hoàng huynh của ta đâu?"
"Tuyên Vương điện hạ, ngài không thể vào trong…"
Còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Khải Chi đã vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.
Phía sau hắn là cung nhân đuổi theo không kịp, nhìn thấy cảnh này, biết là đã gây ra họa lớn.
Phó Toại Chi bị cắt ngang chuyện tốt, mặt mày sa sầm nói: "Còn muốn nhìn đến khi nào?"
Phó Khải Chi như tỉnh mộng, lập tức đóng cửa lại lui ra ngoài.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu ngây ra đó, đầu óc trống rỗng: "Đó là tứ ca?"
"Ừ." Phó Toại Chi nhặt quần áo lên mặc vào, "Giờ này hắn đáng lẽ phải ở Kinh Thành thay ta trông coi triều chính."
Nghĩ đến tư thế vừa rồi của nàng và Phó Toại Chi bị nhìn thấy, Phó Tri Ngu hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-193.html.]
Nhất là người đến lại là Phó Khải Chi, hắn có lẽ còn chưa biết quan hệ giữa nàng và Phó Toại Chi.
Phó Toại Chi xoa đầu nàng, an ủi: "Ta sẽ giải thích với hắn."
Một nén hương sau, ánh mắt của Phó Khải Chi không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
"…Chuyện này là thế nào?" Hắn tạm thời còn chưa thể chấp nhận chuyện Phó Tri Ngu c.h.ế.t đi sống lại.
Hắn coi Phó Tri Ngu như muội muội ruột, nhưng mà người muội muội tốt của hắn lại ôm nhau với hoàng huynh của hắn.
"Sao đệ lại đến đây?" Phó Toại Chi cứng rắn cắt ngang lời hắn, trực tiếp hỏi.
"Ta nghe nói huynh bị thích khách tấn công, rất lo lắng, vội vàng đến gặp huynh." Phó Khải Chi nói, xòe tay ra, trong lòng bàn tay còn có vết phồng rộp do dây cương mài ra, đủ để chứng minh hắn nói thật, "Ta có lòng tốt quan tâm bệ hạ, lại bị lạnh nhạt như vậy, thật khiến thần đệ đau lòng quá."
So với cái này, Phó Khải Chi càng muốn biết chuyện giữa hai người bọn họ là thế nào.
Nhưng Phó Tri Ngu đỏ mặt như con tôm luộc, hắn cũng không đành lòng truy hỏi, chỉ có thể ra tay từ Phó Toại Chi.
Nửa ngày sau, Phó Khải Chi cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.
Phó Toại Chi giấu đi rất nhiều chuyện không tiện để hắn biết, vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Phó Tri Ngu.
Sắc mặt Phó Khải Chi biến hóa muôn màu, ngược lại Phó Toại Chi vẫn bình tĩnh dựa vào, thưởng thức biểu cảm của đệ đệ mình.
Ban đầu hắn còn đang nghĩ cách, làm sao để nói chuyện này với Phó Khải Chi. Bây giờ hắn tự mình xông tới phá vỡ, cũng không cần hắn phải hao tâm tổn trí thêm. Hắn tin rằng với tính cách của Phó Khải Chi, không quá hai ba ngày là có thể tiêu hóa được ngọn ngành, chấp nhận sự thật.
"Đệ đến đúng lúc lắm, Trương Thế Hành gần đây rất bận, nếu đệ rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến chỗ hắn giúp đỡ đi." Phó Toại Chi thản nhiên sắp xếp công việc cho hắn, "Nếu còn có chuyện gì nghĩ không thông, vậy thì nghĩ thêm mấy lần, nghĩ thông rồi thì thôi."
Tiễn Phó Khải Chi đi, hắn cuối cùng cũng có thời gian an ủi Phó Tri Ngu.
Nàng vừa mới hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi, bất giác lẩm bẩm "Vậy phải làm sao bây giờ".
"Làm sao là làm sao, sớm muộn gì cũng phải để người khác biết." Phó Toại Chi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, "A Ngu rõ ràng cũng thích ta, phải không?"
Từ má hôn đến môi, Phó Tri Ngu bị hắn hôn đến mơ màng, vùng vẫy trả lời câu hỏi của hắn: "Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..."
Nàng không phủ nhận, Phó Toại Chi ngẩn ra, trong lòng tràn ngập một niềm vui sướng tột độ.
"Vậy thì đợi đến khi nàng chuẩn bị sẵn sàng rồi nói với ta." Phó Toại Chi ôm lấy nàng, "Ngày tháng còn dài."
Ngày tháng còn dài.
Bốn chữ này như một viên đá, rơi vào hồ nước trong lòng Phó Tri Ngu.
Nàng vượt qua vai Phó Toại Chi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết đọng tan chảy, chồi xanh nhú cành, đầu xuân đã đến.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi, Phó Toại Chi kinh ngạc mở mắt ra.
Lần này, là Phó Tri Ngu chủ động hôn hắn, tiểu cô nương mày cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Được, vậy thì thử xem sao."
[Lời tác giả]
Chính văn kết thúc rồi!
Cảm ơn các bảo bối đã không chê tôi chậm chạp, vẫn luôn theo dõi đến chương kết thúc, hôn một cái thật mạnh -3-
Sau này còn có phiên ngoại tiếp tục cập nhật, đại cương phiên ngoại đã viết xong rồi, cố gắng rải thêm chút đường -v-
…
Còn ngoại truyện nữa là kết thúc toàn văn nha các nàng iu của Quan ơi!