Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:52:01
Lượt xem: 248
Thái y chậm rãi xử lý vết thương cho hắn, chuẩn bị rút mũi tên ra.
Phó Toại Chi khẽ gọi tên nàng, Phó Tri Ngu quỳ bên giường, bối rối nhìn mũi tên kia.
"Đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng." Phó Toại Chi nói, đưa tay che mắt nàng.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến một cơn đau dữ dội, Phó Toại Chi hoa mắt, cả người như mất hết sức lực nằm trên giường.
Xử lý xong vết thương, nửa thân trên của Phó Toại Chi bị băng và gạc quấn quanh, sắc mặt không có chút máu, cả người có vẻ yếu ớt.
"Cơ thể bệ hạ rất khỏe mạnh, chỉ cần thay thuốc mỗi ngày, chú ý vệ sinh xung quanh vết thương, đợi qua một thời gian sẽ lành." Thái y thu dọn đồ đạc, nhầm Phó Tri Ngu là cung nhân chăm sóc thiên tử, dặn dò nàng những lưu ý khi chăm sóc thiên tử.
Phó Toại Chi vừa định ngắt lời thái y, Phó Tri Ngu lại nghiêm túc ghi nhớ.
Hắn mấp máy môi, không nói gì nữa, nằm trên giường nhìn Phó Tri Ngu nghiên cứu thuốc trị thương.
"Dùng lọ bên trái trước, sau đó dùng lọ bên phải." Phó Toại Chi chỉ trỏ.
Phó Tri Ngu liếc nhìn hắn nghi ngờ, Phó Toại Chi giải thích: "Trước kia ta ở trong quân thường xuyên phải dùng thuốc trị thương, thái y không nói ta cũng nhận ra."
Lúc này hắn còn không quên nói móc.
Phó Tri Ngu tức giận vì hắn không quan tâm đến bản thân, lại cảm thấy áy náy.
Phó Toại Chi phải dưỡng thương, cởi trần nằm trên giường, tạm thời không thể xuống đất, nhưng nhiều công việc còn chờ hắn xử lý, Phó Tri Ngu cầm tấu chương, đọc từng câu cho hắn nghe, sau đó do hắn đọc miệng phê duyệt.
Hắn nhàm chán nghịch đuôi tóc của Phó Tri Ngu, mái tóc dài xõa ra quấn quanh ngón tay hắn, tết thành b.í.m tóc nhỏ.
Cảm giác tóc bị kéo, Phó Tri Ngu quay đầu lại, bắt gặp Phó Toại Chi đang tết tóc.
"Sao huynh lại nghịch tóc ta!" Phó Tri Ngu phồng má hỏi hắn.
Phó Toại Chi vô tội.
Ánh mắt nàng lảng sang người Phó Toại Chi, hai má đỏ ửng, nhanh chóng quay đầu đi.
"Nàng đỏ mặt cái gì?" Phó Toại Chi biết rõ còn cố hỏi.
"Là trong phòng quá nóng, bị nóng đỏ!"
Phó Tri Ngu ngẩng đầu, góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của tiểu cô nương, không nhịn được lại trêu chọc nàng: "Nàng muốn xem, đợi ta lành vết thương sẽ cho nàng xem đủ."
Trương Thế Hành đứng ở ngoài cửa, lắng nghe tiếng cãi vã ỏm tỏi bên trong, lại cúi đầu nhìn tấu chương trong tay, thở dài một hơi.
Hắn đến thật không đúng lúc, nói chính xác thì, từ khi bệ hạ bắt đầu dưỡng thương, mỗi lần đi vào đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-192.html.]
Gõ cửa phải đủ lớn, tiếng gọi bệ hạ cũng phải vang dội, nếu không bệ hạ đang đắm chìm trong sự dịu dàng rất có thể sẽ cố ý giả vờ không nghe thấy tiếng của hắn.
Nhưng hôm nay, việc này, Trương Thế Hành nhất định phải nói.
Tiếng đập cửa đột ngột làm gián đoạn tâm trạng tốt của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu vội vàng giật lại tóc, ngồi nghiêm chỉnh, nói một tiếng "Vào đi".
Trương Thế Hành mặt không cảm xúc xuất hiện.
Những kẻ có liên quan tới Ngụy gia và Thiệu Văn đều đã bị bắt, Phó Toại Chi đã cho bọn họ cơ hội, nếu còn có thể biết hối cải quay đầu, sẽ không làm lung lay nền móng gia tộc của bọn họ, khiến Thiệu Văn mất đi không ít trợ lực vào thời khắc mấu chốt.
"Hắn tự sát rồi?" Phó Toại Chi nhíu mày.
Phó Tri Ngu ngẩng đầu nhìn xấp tài liệu kia: bên trong tập hợp rất nhiều lời khai, cũng bao gồm cả phần của Thiệu Văn.
"Thôi, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy." Phó Toại Chi lấy ra một con dấu, ném cho Trương Thế Hành, "Ngươi xem rồi làm đi."
Trương Thế Hành nắm chặt con dấu của thiên tử, đọc hiểu ý ngoài lời của hắn.
Nhân lúc Phó Toại Chi đang nói chuyện với Trương Thế Hành, Phó Tri Ngu quay mặt đi, len lén ngáp một cái. Nàng cho rằng mình làm rất kín đáo, nhưng thực tế vẫn bị Phó Toại Chi phát hiện.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn nhịn đau, nhích sang bên cạnh.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thấy vậy, Phó Tri Ngu lắc đầu: "Ta không mệt."
"Đã buồn ngủ đến mức này rồi." Phó Toại Chi chống người dậy muốn nắm tay nàng, Phó Tri Ngu sợ động đến vết thương, đành phải chiều theo ý hắn nằm xuống bên cạnh.
Vốn dĩ những việc này đều có cung nhân làm, Phó Tri Ngu không chịu để người khác nhúng tay vào, nhất định phải tự mình làm.
Trong lòng nàng đang nghĩ gì, Phó Toại Chi rất rõ ràng.
"Nàng không cần phải làm nhiều như vậy vì ta." Phó Toại Chi vuốt ve mái tóc đen.
"Nhưng mà..." Phó Tri Ngu cắn môi, "Không phải vì ta nên huynh mới bị thương sao..." Nàng chớp đôi mắt, trong mắt ngấn nước mờ mịt.
"Đây là ta nên bồi thường, nếu để nàng bị thương, chẳng phải sẽ khiến ta trông rất vô dụng sao, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được."
"Nói bậy bạ gì đó." Phó Tri Ngu liếc hắn một cái, giọng điệu hờn dỗi dưới tác dụng của cơn buồn ngủ càng trở nên mềm mại, "Sắp đến năm mới rồi, không được nói bậy!"
Nghe thấy hai chữ "năm mới", mí mắt Phó Toại Chi giật giật.
Hắn bị thương, chuyến tuần du về phía nam cũng buộc phải dừng lại, đợi hắn dưỡng thương xong, thời gian ước định giữa hắn và Phó Tri Ngu cũng đã qua.
Phó Toại Chi còn muốn nói gì đó, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Gương mặt lúc ngủ của Phó Tri Ngu gần ngay trước mắt, trên má còn mang theo sắc hồng chưa hoàn toàn phai nhạt.