Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 189
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:57
Lượt xem: 232
Hắn không muốn nhớ lại chuyện mình bị ép ở trong đống phấn son lâu như vậy. Người dựa vào nghề này mưu sinh đối với chuyện tình cảm của nửa tòa thành đều rõ như lòng bàn tay, ở chung vài ngày muốn moi tin tức từ miệng các nghệ nhân không khó, chỉ là quá trình quá gian nan.
Phó Toại Chi lau đi mảnh vụn dính trên môi nàng, có chút bất đắc dĩ: "Thiệu Văn mấy lần ẩn giấu thân phận, tự cho là giấu rất tốt, nhưng phàm là làm việc gì đều sẽ để lại manh mối, lần theo dấu vết của những người có quan hệ với hắn, cũng không thể lẫn trốn."
Phó Tri Ngu vẻ mặt muốn nói lại thôi, đợi Trương Thế Hành rời đi, nàng mới cẩn thận hỏi: "Nhưng ba năm nay..."
Phó Toại Chi không ngờ nàng sẽ nghĩ theo hướng này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Lúc đó ta tưởng nàng..."
Lời sau đó hắn nuốt trở lại, không muốn nói ra hai chữ cuối cùng.
Lúc đó hắn nản lòng thoái chí, Thái Cực Điện đâu đâu cũng lưu lại bóng dáng Phó Tri Ngu, hắn lại không chịu để người ta bỏ đi bài trí ban đầu, hỗn loạn chỉ có thể dựa vào xử lý chính vụ ngày đêm để tê liệt bản thân, sợ rằng vừa nhàn rỗi một khắc sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Phó Toại Chi quay mặt đi, hiếm khi không dám nhìn thẳng Phó Tri Ngu.
Số lần ít ỏi hắn cảm thấy chật vật, đều là khi đối mặt với Phó Tri Ngu, trước khi nàng thật sự gật đầu đồng ý, hắn ở trước mặt Phó Tri Ngu vĩnh viễn ở thế hạ phong.
Phó Tri Ngu do dự một lát, muốn chuyển đề tài, bị Phó Toại Chi giành trước một bước.
"Không nói chuyện này nữa." Phó Toại Chi khôi phục vẻ thản nhiên, "Chuyện của Thiệu Văn đã kéo đủ lâu rồi, xử lý sớm một chút cũng tốt để sớm về Nhạc Châu."
Hắn nhìn đôi mắt hạnh mở to của Phó Tri Ngu: "Sao, nàng quên chuyện đã hẹn rồi? Ít nhất phải cùng ta đón Tết chứ?"
"Chuyện đã hứa sao có thể quên, ta không phải người nuốt lời."
Phó Toại Chi vẫn nhớ chuyện trở về phải để Nhung Nhung đổi giọng nhận phụ thân, âm thầm ghi nhớ lời này.
Việc Thiệu Văn trốn thoát rõ ràng đã làm d.a.o động tâm tư của đám sĩ tộc. Ngày hôm sau, Lư Tam Lang cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng, đám đông xôn xao, ghé tai nhau bàn tán.
Khi Trương Thế Hành xuất hiện, những âm thanh vụn vặt lập tức im bặt.
Từ sau khi công chúa bị Trương Thế Hành mang đi, Lư Tam Lang chưa từng gặp lại nàng. Lần này Trương Thế Hành lại xuất hiện một mình, Lư Tam Lang liếc nhìn hắn mấy lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng công chúa đâu.
Lư Tam Lang có dự cảm, hôm nay sẽ có đại sự xảy ra.
Người huynh đệ tốt của hắn không hồi âm, chỉ biết đang xử lý một số việc nan giải. Quan chức của Lư Tam Lang còn chưa đủ tư cách để bị cuốn vào vòng xoáy của triều đình, đành phải an phận chờ đợi ở một bên, tùy thời chờ truyền triệu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-189.html.]
Nhưng hắn không thể ngờ rằng Trương Thế Hành lại ra lệnh bắt giữ các triều thần xung quanh.
Lư Tam Lang hoảng hốt suýt ngã nhào xuống đất, thị vệ nối đuôi nhau lướt qua bên cạnh hắn. Lư Tam Lang cứng đờ đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, nghe tiếng các đại thần xung quanh mắng chửi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Có người tự cho mình tư lịch thâm hậu, bị ấn xuống đất mà miệng vẫn không chịu thua, lớn tiếng chỉ trích Trương Thế Hành là tay sai của hoàng đế, không biết tôn trọng triều thần.
Lư Tam Lang nuốt nước bọt, hận không thể lúc này mình mù điếc, cái gì cũng không biết, còn hơn là chân tay luống cuống đứng ở đây.
Hắn nhìn quanh, đánh giá thân phận của những người bị bắt, không ai là ngoại lệ, đều xuất thân từ sĩ tộc được ấm phong, những người bình yên vô sự như hắn đa phần đều là những thần tử mới vào triều, không có căn cơ, cũng không được gia tộc che chở.
"Mạo phạm rồi." Trương Thế Hành ngoài miệng nói xin lỗi, ba chữ nhẹ bẫng, nghe không có chút thành ý nào, "Chỉ là trong chư vị có người từng có ý định hành thích bệ hạ, tại hạ buộc phải tra rõ ràng để tâu lại với bệ hạ."
Lời vừa dứt, tiếng hít khí lạnh lập tức vang lên không ngừng.
Hành thích thiên tử - đây là tội lớn tày trời.
Một khi bị phát hiện sẽ là họa diệt môn, vậy mà cũng có người dám làm sao?
Trương Thế Hành quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của bọn họ, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chư vị chỉ cần khai báo thành khẩn là được, không cần phóng đại, cũng không được giấu giếm. Tại hạ còn có việc quan trọng trong người, không thể ở lại lâu hơn."
…
Phó Tri Ngu vén váy, cẩn thận bước lên tấm đá xanh ven bờ.
Vở kịch đêm qua không ảnh hưởng nhiều đến thuyền hoa, sau khi thu dọn chỉnh tề, vẫn là dáng vẻ chào đón khách nhân.
Cô nương dung mạo xuất chúng, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Không ít tiểu lang quân trẻ tuổi huýt sáo với Phó Tri Ngu, cử chỉ khinh bạc, còn có kẻ to gan không muốn bỏ qua một vị khách xinh đẹp như vậy, nhảy xuống thuyền hỏi nàng có muốn thử hay không.
Phó Tri Ngu không chịu nổi quấy rầy, đang lúc nàng định nghiêm mặt đuổi người đi, tiểu lang quân đột nhiên cứng đờ, ánh mắt dời về phía sau nàng.
Phó Tri Ngu quay người lại, một nam nhân với khuôn mặt âm nhu đứng cách đó không xa.
Nàng không quen biết người đó, nhưng có một loại trực giác - hắn đang nhìn nàng.
Tiểu lang quân bị khí thế của Thiệu Văn làm cho sợ hãi không dám tiến lên, do dự một chút rồi quay đầu bỏ chạy.