Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:55
Lượt xem: 229
"Không có." Phó Toại Chi trả lời chắc nịch.
Phó Tri Ngu lẩm bẩm: "Vậy sao huynh lại ở thuyền..."
"Bởi vì Thiệu Văn trốn ở đây, hắn không có hộ khẩu văn thư, nơi phong hoa tuyết nguyệt rồng rắn lẫn lộn, rất thích hợp để hắn ẩn thân." Phó Toại Chi nói, "Nhiều thuyền đều có làm ăn da thịt, không tiện dò xét từng cái, hiện tại cũng chỉ biết hắn ở trên hồ."
Nghe có vẻ giống như lấy thân làm mồi.
Phó Tri Ngu hùng hồn nói: "Vậy sao huynh không cho ta nhìn? Biết đâu hắn trốn trong đám tiểu quan thì sao!"
"Nàng nói gì?" Phó Toại Chi nheo mắt.
Phó Tri Ngu che miệng, lùi lại vài tấc, nhanh chóng nghĩ ra cớ mới: "Hắn là hoạn quan, nếu tới nơi phong hoa tuyết nguyệt tìm vui, sẽ có vẻ rất không hợp, nhưng trà trộn vào đám tiểu quan sẽ không khiến người khác chú ý."
Nàng nói bừa, lại khiến Phó Toại Chi rơi vào trầm tư.
Phó Tri Ngu kinh ngạc trợn to mắt: Nàng sẽ không nói trúng chứ?
Một lát sau, Phó Toại Chi đi ra khỏi phòng, nói chuyện vài câu với thân vệ canh giữ bên ngoài, sau đó Phó Tri Ngu liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, khoảng chừng là đi chấp hành mệnh lệnh của Phó Toại Chi.
"A Ngu nói có lý, ban đầu là vì tránh hiềm nghi, không kiểm tra kỹ bên phía khách nữ, nghĩ như vậy ngược lại rất có khả năng."
Bên môi Phó Toại Chi nở nụ cười, khiến Phó Tri Ngu lạnh sống lưng.
"Vậy... vậy vất vả cho Trương đại nhân bọn họ rồi." Phó Tri Ngu kéo chăn định giả vờ ngủ, bị Phó Toại Chi giữ cổ tay, rõ ràng đối diện với đôi mắt hắn.
"Mấy tên tiểu quan da mịn thịt mềm đó... sợ là không đẹp bằng ta." Phó Toại Chi cúi người xuống, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai.
Sao còn có người tự tâng bốc mình thế!
Tay Phó Tri Ngu bị hắn dẫn dắt đặt lên vai, ánh mắt Phó Toại Chi nóng bỏng, chỉ thiếu điều nói để nàng sờ thử.
Bộ dạng này giống như đang quyến rũ nàng, lẽ nào hắn cũng nhìn thấy dáng vẻ của mấy tên tiểu quan kia, còn muốn học theo để dụ dỗ nàng?
Bầu không khí trong phòng mờ ám, dần dần nóng lên.
Gò má Phó Tri Ngu càng ngày càng nóng, ngay lúc bầu không khí dính chặt, bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai của nam nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-188.html.]
Trong nháy mắt bầu không khí bị phá vỡ, Phó Toại Chi nghe ra được, là Trương Thế Hành dẫn người tới chiếc thuyền kia tìm người.
Khách nữ khá đông, đối với bọn họ mà nói không tiện lắm, chỉ có thể tạo ra tiếng ồn lớn trước, để tránh nhìn nhầm thứ không nên nhìn. Bọn họ có thái độ cứng rắn hơn lần trước, gạt bỏ nhiều ngăn cản, dừng lại trước cửa một phòng bao.
Phòng này khác với những phòng khác, tiểu nhị rõ ràng nói với hắn cả tầng này đều có khách, nhưng những phòng khác ồn ào náo động, chỉ có phòng này yên tĩnh. Dựa theo trực giác của Trương Thế Hành, chắc chắn có vấn đề.
Hắn gật đầu ý bảo thủ hạ trực tiếp phá cửa phòng, trong phòng trống không một bóng người, chỉ có cửa sổ mở toang và chén trà uống dở trên bàn.
…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thiệu Văn khi nghe thấy động tĩnh đã ý thức được không ổn, hoạn quan mặt trắng không râu, bình thường giả vờ còn có thể qua loa, nhưng nơi hoa phường này tập trung không ít nam tử, sẽ khiến hắn có vẻ khác với người thường.
Hắn phản ứng cực nhanh, trực tiếp nhảy qua cửa sổ. Đám đông hỗn loạn, mượn bóng đêm che đậy chìm vào trong nước.
Nước hồ mùa đông lạnh lẽo, Thiệu Văn không dừng lại quá lâu, dựa vào bản lĩnh bơi lội của mình bơi tới bờ. Người của hắn phân bố ở các khách điếm tửu lầu ven bờ, nhìn thấy tín hiệu, lập tức hành động theo phân phó ban đầu của hắn.
Trước kia là hắn ở trong tối, thiên tử ở ngoài sáng, Thiệu Văn cảm thấy mình chiếm ưu thế hơn, nhưng không biết từ khi nào, những ám đinh hắn giấu đi lại lặng lẽ bị nhổ bỏ.
Sau vụ ám sát kia, thiên tử liền sống ẩn dật. Thiệu Văn từng hoài nghi thân phận trong đó, cho đến hôm nay, hắn có thể hoàn toàn khẳng định, người bị thương không phải thiên tử, mà là thế thân. Hắn có thể lặng lẽ ở Nhạc Châu lâu như vậy mà không kinh động người khác, có một thế thân giống hệt thật sự là chuyện bình thường.
Trên hoa phường cách đó không xa, bóng dáng thị vệ đứng sừng sững.
Bọn họ tới chậm một bước, để Thiệu Văn nhảy hồ chạy thoát.
Trương Thế Hành không nhìn bài trí trong phòng nữa, đi thẳng tới nơi có thể nhìn rõ toàn cảnh, nhìn về phía bờ.
Tầm mắt hắn giao nhau với Thiệu Văn, giọt nước trên gò má tái nhợt lạnh lùng phản chiếu ánh trăng. Sau khi đối mắt ngắn ngủi, đối phương dường như khẽ cười, sau đó cởi bỏ áo ngoài ướt đẫm, ẩn mình trong bóng đêm.
"Cũng chạy nhanh quá rồi." Thủ hạ tìm kiếm xong đồ đạc trong phòng, không nhịn được oán trách một câu, ngay sau đó nhớ tới cấp trên của hắn còn ở đây, bất an liếc mắt, lại phát hiện cấp trên của hắn không có ý trách cứ hắn.
Trương Thế Hành nhìn xa xa nơi Thiệu Văn vừa đứng, như đang trầm tư.
Một lát sau, hắn liếc mắt nhìn tiểu thị vệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay dẫn người rời đi.
Phó Toại Chi nghe xong bẩm báo của Trương Thế Hành, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ngược lại Phó Tri Ngu ở bên cạnh nghe, không biết đầu đuôi, chỉ nghe hiểu Trương Thế Hành nói "nằm trong dự liệu của bệ hạ", trong lúc ăn khuya không quên hỏi một câu: "Chuyện này cũng nằm trong dự liệu sao?"
Trương Thế Hành im lặng, không nói tiếp.