Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:53
Lượt xem: 246
"Ta..." Phó Tri Ngu chớp chớp mắt, "Là Trương đại nhân dẫn ta tới!" Nàng bị nhìn đến chột dạ, muốn quay mặt đi tránh né ánh mắt của hắn, vừa mới quay đầu, đã bị Phó Toại Chi bóp cằm.
Tiểu cô nương lộ ra vẻ đáng thương, hàng mi dài run rẩy, dù cho Phó Toại Chi không hài lòng với hành vi đặt mình vào nguy hiểm của nàng, nhưng vừa mở miệng, tính khí cũng mềm mỏng đi không ít.
Thế thân giả làm hắn phát hiện ra Phó Tri Ngu, lập tức cho người thông báo cho Phó Toại Chi, lúc này mới có màn Trương Thế Hành tới tìm người. Hắn giữ Triệu Như Chương và Phương Thụy ở Nhạc Châu, mục đích chính là khống chế toàn cục, nhưng Phó Tri Ngu vẫn là người duy nhất khiến hắn trở tay không kịp.
Phó Tri Ngu tới tìm hắn, có phải nói rõ nàng đối với hắn... tình ý chưa hết?
Chỉ bốn chữ này, cũng đủ để hắn dư vị thật lâu.
Hắn vẫn không nói gì, Phó Tri Ngu không nhịn được đưa tay chọc chọc mặt hắn: "Huynh thả ta ra trước được không?"
Phó Toại Chi nghe lời buông tay, nhìn qua tất cả làn da lộ ra bên ngoài của nàng một lượt, trên cổ vẫn còn một vòng vết bầm nhàn nhạt chưa tan hết.
Ngón tay hắn vuốt ve qua cổ, lớp kén mỏng mang tới cảm giác hơi nhột nhạt.
Phó Tri Ngu kể sơ qua chuyện của Thư Ngũ Nương, sắc mặt Phó Toại Chi càng ngày càng lạnh, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn dịu dàng: "Nàng luôn nghĩ người khác quá tốt. Như vậy cũng rất tốt, những chuyện phiền phức đó cứ để ta xử lý là được."
Phó Tri Ngu kể lại một lượt nàng đã đến đây như thế nào, lại xác nhận sự an nguy của Phó Toại Chi - mũi tên kia đúng là nhắm vào hắn mà đến, nhưng người đó không phải Phó Toại Chi, ngay từ đầu đã có thế thân thay thế hắn. Thế thân tránh được chỗ hiểm, tạo ra ảo giác bị đâm, chính là người uống thuốc do Phó Tri Ngu bưng tới. Mà Phó Toại Chi căn bản chưa từng rời khỏi thuyền, đang đứng cách mặt hồ từ xa thưởng thức vở hài kịch trên phố.
Vì Phó Toại Chi bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng của nàng cũng được thả xuống. Đi đường hơn một ngày, Phó Tri Ngu lo lắng đề phòng, giờ thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng theo đó dâng lên.
Phó Toại Chi không truy hỏi chi tiết nàng đi lại, những chuyện này hắn có thể trực tiếp biết được từ hộ vệ, chỉ cần Phó Tri Ngu bình an là được.
Tiểu cô nương nhắm mắt, hơi thở dần dần đều đặn, mày nhíu chặt từ từ giãn ra.
Sau đó, Phó Tri Ngu bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, Phó Toại Chi đang ngồi bên bàn thản nhiên đọc sách, dường như tiếng cười đùa của các nghệ nhân không hề ảnh hưởng tới hắn.
Tiếng bước chân ngoài cửa hỗn loạn, giống như cách đi lắc lư của người say rượu.
"Bên ngoài có tiếng gì vậy...?" Phó Tri Ngu đứng dậy, nàng nhớ Trương Thế Hành nói tầng này đã được bao hết.
Cửa bị đập mở, hơi rượu phả vào mặt, gã say ngã xuống chân nàng, đôi mắt mơ màng nhìn thấy cô nương xinh đẹp như hoa trước mặt, đưa tay định sờ váy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-187.html.]
Phó Tri Ngu sợ hãi kêu lên, giây tiếp theo, tay của gã say đã bị giẫm lên. Nàng được ôm vào một lồng ngực, mùi hương thanh mát quen thuộc khiến nàng an tâm hơn nhiều.
Đau đớn xé tim liệt phế truyền từ mu bàn tay, gã say đau đớn kêu lên, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phó Toại Chi, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, cũng không dám so đo động tác của hắn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, sợ rằng đối phương giây tiếp theo sẽ rút kiếm tương tàn.
"Cút ra ngoài." Phó Toại Chi mở miệng, liền không thèm nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu cô nương đang sợ hãi trong lòng.
Gã say vội vàng bò dậy, bị tiểu nhị nghe tiếng chạy tới đỡ đi, liên tục xin lỗi.
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Phó Tri Ngu đã bị dọa bay hết, vỗ n.g.ự.c nhỏ giọng oán trách sao Phó Toại Chi lại chọn nơi này.
"Tiện cho việc che mắt người khác." Phó Toại Chi có chút bất đắc dĩ sửa sang lại tóc dài cho nàng, "Nếu sớm biết nàng sẽ lén lút tới đây, thì đã không chọn nơi này rồi."
Tiện che mắt người khác, nhưng cũng rồng rắn lẫn lộn. Đặc biệt là vẻ ngoài của Phó Tri Ngu, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ tạo nên một hồi phong ba.
"Tạm ở một đêm, ngày mai không cần ở đây nữa."
"Hả, nhanh vậy sao?" Phó Tri Ngu hỏi.
Phó Toại Chi "Ừm" một tiếng, không nói với nàng là kế hoạch đã được đẩy sớm, dục vọng chiếm hữu của hắn trỗi dậy, không muốn để châu báu của hắn bị người khác thèm muốn nhìn trộm.
Sớm đã tính toán, hắn còn muốn cùng Phó Tri Ngu đón Tết.
Phó Tri Ngu nằm lại trên giường, lần nữa ủ men say.
Tiếng hát đứt quãng của nghệ nhân theo gió bay tới, nàng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Toại Chi đặt sách xuống, phát hiện nàng đang tò mò nhìn say sưa.
Hắn liếc theo tầm mắt, sắc mặt lập tức đen lại.
Cách đó không xa là một chiếc thuyền làm ăn với khách nữ, gã tiểu quan môi đỏ răng trắng đang đút rượu cho các quý phụ.
Trước mắt tối sầm, Phó Toại Chi đưa một tay che khuất tầm mắt nàng, tay kia không khách khí đóng cửa sổ lại.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Buổi tối có gió, cẩn thận đau đầu."
"Ta chỉ nhìn một chút thôi mà." Phó Tri Ngu bất mãn gạt tay hắn ra, tỏ ý kháng nghị với hành vi cắt ngang của Phó Toại Chi, "Huynh ở đây mấy ngày rồi, lẽ nào chưa từng nhìn qua mấy ca kỹ vũ nữ kia?"