Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:52
Lượt xem: 232
"Ngài đừng hô, sẽ gọi người đến đấy."
Lư Tam Lang gật đầu, che miệng mình lại.
Hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thật công chúa không chết, bây giờ một người sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình.
Nói không chừng, thật ra hắn cũng mơ hồ đoán được, Triệu Như Chương trước đó vào ngục cũng có liên quan đến chuyện này, sau đó lại thần thần bí bí làm không ít chuyện, đến mức hắn thế mà lại có cảm giác "quả nhiên là thế".
Phó Tri Ngu không rảnh giải thích đầu đuôi ngọn ngành với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Triệu đại nhân bảo ta đến tìm ngài, nói ngài có thể giúp ta."
Lư Tam Lang trợn to hai mắt, chuyện này thật sự lại có liên quan đến Triệu Như Chương?!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sau khi nghe xong yêu cầu của Phó Tri Ngu, Lư Tam Lang ngây người tại chỗ, hồi lâu sau mới đáp: "...Vi thần nhất định sẽ tận lực."
Nhìn hắn lộ vẻ khó xử, Phó Tri Ngu có chút chột dạ.
Bảo hắn dẫn mình vào nơi ở của Phó Toại Chi, thật sự có chút khó, nhất là nhìn y phục của Lư Tam Lang, hình như còn chưa đủ tư cách để lấy cớ bẩm báo chuyện ra vào thư phòng của Thiên tử.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, các triều thần nhìn thấy sau lưng Lư Tam Lang có thêm một thị nữ.
Quan viên tùy tùng có người hầu hạ là chuyện bình thường, nhưng trước mắt Thiên tử long thể bất an, mọi người hành sự đều kín tiếng hơn rất nhiều.
Phó Tri Ngu càng cúi đầu thấp hơn, cố gắng không gây chú ý, đi theo sau Lư Tam Lang.
Lư Tam Lang nghĩ cả một đêm mới nghĩ ra cách này, để công chúa giả làm thị nữ đi theo sau hắn, công chúa không để ý, Lư Tam Lang vẫn cảm thấy như đứng trên đống lửa.
"Bệ hạ gần như không lộ diện, rất khó gặp, ta cũng chỉ có thể đưa ngài thử vận may." Lư Tam Lang đánh giá xung quanh, vừa hay có một tỳ nữ muốn đưa thuốc vào, đang chờ thông truyền.
Lư Tam Lang lấy cớ thỉnh an Thiên tử, cũng đứng ở cửa chờ.
Một lát sau, người bên trong đi ra, lại bảo Phó Tri Ngu nhận lấy khay của tỳ nữ kia, đi theo Lư Tam Lang vào trong.
Hắn vốn tưởng rằng công chúa sẽ nhân cơ hội này nhận lại bệ hạ, nhưng Phó Tri Ngu chỉ quy củ đứng sau lưng hắn, chuyên tâm đóng vai thị nữ của mình.
Sau khi cáo lui, Lư Tam Lang nóng lòng muốn hỏi nàng sao không mở miệng.
Phó Tri Ngu nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi nói ra một câu khiến hắn cực kỳ khiếp sợ: "Người bên trong có lẽ... không phải là bệ hạ."
Lư Tam Lang lập tức nhìn quanh, xác nhận không ai chú ý tới bọn họ, mới hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy hỏi nàng: "Lời này là thật sao?"
Phó Tri Ngu không trả lời.
Để nàng thay thị nữ khác đi đưa thuốc, lại không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có lẽ chính là thế thân của Phó Toại Chi đang nhắc nhở nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-186.html.]
Nếu thật sự là Phó Toại Chi sai người khác giả mạo, vậy hắn chắc chắn cũng sẽ biết tin tức nàng tìm tới.
Quả nhiên, đến chập tối, Lư Tam Lang nhìn thấy Trương Thế Hành, sợ tới mức không dám nói chuyện.
Hắn không giống Triệu Như Chương có thể thường xuyên tiếp xúc với Trương Thế Hành, đối với hắn mà nói Trương Thế Hành vẫn là nhân vật lớn với không tới được.
"Người đâu?" Trương Thế Hành quét mắt một vòng, giọng nói lạnh nhạt.
"Cái, cái gì?" Lư Tam Lang tưởng rằng chuyện mình giấu công chúa bị bại lộ, căng thẳng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Trương đại nhân đang tìm ta?" Phó Tri Ngu từ phía sau đi ra.
Trương Thế Hành đánh giá nàng vài lần từ trên xuống dưới, thấy nàng không hề hấn gì, không có vết thương rõ ràng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Hắn dẫn Phó Tri Ngu rời đi từ một con đường nhỏ.
Cho dù đã nghe từ miệng Lư Tam Lang về nơi Phó Toại Chi thường đến trước đây, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hoa phường, biểu cảm của Phó Tri Ngu vẫn cứng đờ trong nháy mắt.
Trương Thế Hành hắng giọng, giải thích: "Trong hoa phường người đến người đi, rồng rắn lẫn lộn, không dễ bị phát hiện, không có ý nghĩa gì khác."
Hắn đẩy cửa ra, Phó Tri Ngu đ.â.m thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm.
Phó Toại Chi và nàng đều ngây ra một lát, Trương Thế Hành lên tiếng nhắc nhở mới phản ứng lại. "Thuộc hạ còn có việc quan trọng, không thể tiếp đãi chu đáo." Nói xong, Trương Thế Hành mặt không cảm xúc lui ra ngoài.
Gió hồ thổi vào, Phó Tri Ngu lạnh run lên.
Nàng nghe thấy tiếng đóng cửa sổ "rầm" một tiếng, giây tiếp theo bị người ôm chặt vào lòng, nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống môi nàng.
Cánh tay bên hông siết rất chặt, Phó Tri Ngu bị hôn đến choáng váng, vỗ vai hắn để kháng nghị.
Mắt tiểu cô nương long lanh nước, đôi má đỏ ửng, đầu ngón tay che đi cánh môi sưng đỏ.
Phó Tri Ngu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đó chứa lửa cháy hừng hực, giống như sẽ đốt cháy toàn thân nàng.
"Sao huynh lại nhìn ta như vậy, ta tới tìm huynh, huynh không vui sao?" Trước khi Phó Toại Chi mở miệng, Phó Tri Ngu giành trước một bước.
Phó Toại Chi nhắm mắt, vài giây sau lại mở ra, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều: "Không phải không vui."
Hắn chỉ là quá vui mừng.
Những ngày này, ngoài việc tính kế chính sự thì chính là nhớ nàng, đột nhiên gặp được người thật, niềm vui trong lòng hắn bành trướng tràn ra.
Sau khi bình tĩnh lại tâm trạng cuộn trào, Phó Toại Chi nghiêm mặt nói: "Vậy bây giờ nàng có phải nên nói cho ta biết, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây không?"