Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:50
Lượt xem: 220

Sắc mặt các thân vệ đều không được đẹp, lời này rõ ràng là chỉ cần công chúa một mình đi qua, nhưng ai biết được nàng ta sẽ làm gì với công chúa.

Phó Tri Ngu thoạt nhìn không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, không hề do dự, rất nhanh nhẹn tiến lên phía trước vài bước.

"Ta biết ngươi là bị người ta ép buộc, ngươi cũng không muốn bán mạng cho bọn chúng, đợi chuyện này giải quyết xong ngươi cũng có thể hồi kinh, trở về Thư gia."

Dưới ánh trăng, dung mạo cô nương dịu dàng, đôi môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng nói những lời khuyên nhủ nàng ta.

Thư Ngũ Nương lộ vẻ mờ mịt, tựa hồ đang suy nghĩ về khả năng trong lời nói của Phó Tri Ngu.

"Điện hạ, không thể đến gần hơn nữa!" Thân vệ nhắc nhở.

Giây phút giọng nói vừa dứt, Thư Ngũ Nương đột nhiên trợn to hai mắt nhào tới.

"Cho dù ta có trở về kinh thành, trong nhà cũng tuyệt đối không thể nhận ta nữa!" Nàng ta ở gần Phó Tri Ngu hơn so với các thân vệ, Phó Tri Ngu tránh không kịp, bị nàng ta đột ngột bóp chặt cổ họng.

Trong lúc nguy cấp, Phó Tri Ngu nắm chặt chủy thủ trong tay áo, nhưng lại do dự trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Thư Ngũ Nương.

Thư Ngũ Nương đã trải qua những gì chỉ có nàng ta mới biết, nhưng nàng ta nói không sai, Thư gia không thể cần một đứa con gái đã mất tích lâu như vậy, cho dù thật sự nhận về, kết cục tốt nhất cũng chỉ là tìm một thôn trang hẻo lánh để tống khứ đi.

Nàng chỉ do dự trong tích tắc, cơn đau ở cổ đã đánh thức nàng.

Nhanh hơn cả các thân vệ, là âm thanh của vũ khí đ.â.m vào da thịt.

Sức lực trên cổ đột nhiên biến mất, theo sau là tiếng rên rỉ đau đớn của Thư Ngũ Nương và mùi m.á.u tanh tràn ngập trong khoang mũi. Một mũi tên bén nhọn tránh khỏi chỗ hiểm của Thư Ngũ Nương, b.ắ.n trúng vai nàng ta.

Cách đó không xa, Triệu Như Chương hạ cung xuống.

Phó Tri Ngu cong mày, không hề có chút sợ hãi nào khi suýt chút nữa bị người ta bóp cổ: "Ta còn tưởng ngài phải muộn hơn nữa."

"Muộn hơn chút nữa, e rằng khó mà nói trước được." Triệu Như Chương liếc nhìn Thư Ngũ Nương đang nằm trên mặt đất, sai người đưa nàng ta xuống, "Nàng thật đúng là cậy vào xung quanh có thân vệ trông coi liền dám lấy thân mạo hiểm, nếu như nàng ta mang theo vũ khí thì sao?"

Phó Tri Ngu không phản bác hắn, Triệu Như Chương thở dài, chuyển sang kể lại tình hình bên phía hắn: "Ngụy Kha và người của hắn đã bị bắt rồi."

Đây chính là kế hoạch mà Phó Tri Ngu và Triệu Như Chương đã bàn bạc, Triệu Như Chương dẫn người đi bắt Ngụy Ka bên kia, xử lý đám tôm tép nhãi nhép trong phủ sẽ nhanh gọn hơn.

"Ta chỉ là không ngờ, hóa ra Triệu đại nhân còn biết b.ắ.n cung."

Triệu Như Chương bất đắc dĩ: "Nếu không bệ hạ sao lại để ta ở lại bảo vệ an nguy của công chúa."

Một bên là ý chỉ của Thiên tử, một bên lại là thỉnh cầu của Phó Tri Ngu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-185.html.]

So sánh cân nhắc, hắn vẫn lựa chọn Phó Tri Ngu.

"Thật sự muốn đi tìm bệ hạ sao?" Triệu Như Chương thở dài, "Thật ra với thủ đoạn của bệ hạ, sẽ không bị những chuyện này làm khó."

"Tận mắt nhìn thấy mới yên tâm." Phó Tri Ngu nhận lấy dây cương, đó là con ngựa mà Triệu Như Chương đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Lúc nàng đến tìm Triệu Như Chương bàn bạc, ban đầu đương nhiên bị từ chối.

Sau nhiều lần thương nghị, Triệu Như Chương vẫn nhượng bộ, chọn ra hai người đáng tin cậy đi cùng nàng.

Chuyện này đương nhiên là giấu Phương Thụy, nếu để hắn biết, không biết chừng sẽ dùng cách gì.

"Thiệu Văn không ở Nhạc Châu, chỉ để lại Ngụy Kha và Thư Ngũ Nương làm bia đỡ đạn, bản thân hắn chắc chắn là đã đi về phía bệ hạ rồi." Phó Tri Ngu điều chỉnh tư thế ngồi, Triệu Như Chương kiểm tra yên ngựa xong mới đưa dây cương cho nàng.

Phó Tri Ngu cúi đầu nhìn hắn, Triệu Như Chương đang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô nương, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: "Mùa đông lạnh lẽo, không có cành liễu để bẻ cho Điện hạ rồi."

Nàng ngẩn ra, đôi mắt khẽ cong lên, rực rỡ như sao trời.

Đêm khuya tĩnh lặng, đã qua vài ngày kể từ khi Thiên tử bị hành thích, Thiên tử dưỡng thương, không hề lộ diện, Lư Tam Lang cũng không gặp lại.

Bầu không khí xung quanh căng thẳng, ai nấy đều lo sợ, chỉ có nửa đêm hắn mới có thể ra ngoài hít thở không khí.

Hắn đi về phía xa một đoạn, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt.

Lư Tam Lang lập tức cảnh giác, bên này không nên có người, chẳng lẽ còn có người khác cũng ra ngoài giải sầu sao?

Hắn nín thở, từ từ đến gần bụi cây kia.

Mượn ánh trăng nhìn thấy dung mạo đối phương, Lư Tam Lang hít sâu một hơi.

Đối phương cũng bị động tĩnh này làm cho giật mình, đôi mắt hạnh đột nhiên trợn to.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Công, Công chúa?!" Lư Tam Lang dụi dụi mắt, cho rằng mình buổi tối mắt hoa nhìn nhầm, dung mạo của công chúa hắn gặp qua khó quên, tuyệt đối không thể nhận nhầm.

Nhưng nàng ấy không phải đã... người hắn nhìn thấy bây giờ là ai?!

Phó Tri Ngu ra hiệu im lặng. Nàng dưới sự hộ tống của hộ vệ rất thuận lợi tìm thấy bọn họ, nhưng nàng không thể quang minh chính đại xuất hiện, đang suy nghĩ làm sao để trà trộn vào, liền gặp phải Lư Tam Lang.

Đã lâu không gặp, dáng vẻ của Lư Tam Lang cũng không thay đổi nhiều, Phó Tri Ngu liếc mắt đã nhận ra.

Loading...