Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:48
Lượt xem: 205
Đinh nương tử khẽ thở dài, "Có thể nhìn thấy chủ tử từng hầu hạ nay đã trở thành cửu ngũ chí tôn, ta đã mãn nguyện rồi. Ta chỉ muốn nói với muội, Thái tử... Bệ hạ, ngài ấy vốn không phải người như vậy, đổi lại là ai lớn lên trong hoàn cảnh như thế cũng không dễ dàng gì."
Quá khứ của Phó Toại Chi, chính hắn đã kể với Phó Tri Ngu một số chuyện, nhưng từ miệng Đinh nương tử kể ra lại là một phiên bản khác.
Là quá khứ mà ngay cả Phương Thụy cũng chưa từng biết.
Sau khi Phó Tri Ngu nghe xong, nàng bỗng hiểu tại sao Phó Toại Chi lại có tính cách nhạy cảm đa nghi như vậy.
Bất kỳ ai khi còn nhỏ bị sinh mẫu hãm hại nhiều lần, lớn lên trong sự nghi kỵ của mẫu thân, đều không thể nảy sinh đủ sự tin tưởng với người khác.
Mà tất cả những điều này Phó Toại Chi đều đã trải qua từ nhỏ, mà đối tượng để hắn học tập ngôn hành cử chỉ, ngoài mẫu thân ra, cũng chỉ có tiên đế.
Phó Tri Ngu im lặng hồi lâu, khẽ mấp máy môi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài khe khẽ.
…
Các thân vệ đều biết thân phận của Phó Tri Ngu, còn những nô bộc bình thường chỉ coi nàng là nữ chủ nhân tương lai, cũng không dám có ý kiến gì.
Nhung Nhung vô cùng ngạc nhiên khi chuyển đến ở, con bé vốn dĩ thích căn nhà to lớn rộng rãi hơn của Phó Toại Chi, nhưng cũng biết đây không phải nhà mình. Đột nhiên chuyển đến ở, Nhung Nhung quấn lấy Phó Tri Ngu hỏi han hồi lâu.
Phó Tri Ngu dùng lý do đã chuẩn bị từ sớm để dỗ dành con bé, bảo con bé ở đây ngoan ngoãn học hành cùng Triệu Như Chương.
Nhung Nhung lập tức xị mặt, không tình nguyện bị nhũ mẫu ôm đi nghỉ ngơi.
Thân vệ nói: "Người của Ngụy gia phỏng chừng sẽ ra tay trong một hai ngày tới."
"Nhanh vậy sao?" Phó Tri Ngu ngạc nhiên.
Thân vệ do dự một chút, nhưng vẫn nói ra sự thật: "... Bọn chúng cho rằng bệ hạ bị ám sát, là cơ hội ngàn năm có một." Nói xong, hắn lại bổ sung, "Thuộc hạ chỉ là nhận được tình báo, không phải Bệ hạ thật sự gặp nguy hiểm."
"Điện hạ không cần lo lắng, trong phủ đều là cao thủ một địch mười, tuyệt đối sẽ không để người và tiểu điện hạ bị thương."
Phó Tri Ngu tin tưởng thân thủ của bọn họ, chỉ là sự an nguy chưa rõ của Phó Toại Chi vẫn luôn là một đám mây đen bao phủ trong lòng nàng.
Đêm đó, Phó Tri Ngu dỗ Nhung Nhung ngủ say, rón rén rời khỏi phòng.
Phương Thụy bước nhanh tới, ra hiệu, hạ giọng nói: "Điện hạ, người của Ngụy gia đã có hành động rồi."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bọn họ không biết động tĩnh bên phía Thiên tử, lại sợ đêm dài lắm mộng, quyết định trực tiếp ra tay. Trên thực tế, thân vệ Phó Toại Chi để lại bảo vệ Phó Tri Ngu và Nhung Nhung nhiều hơn bọn họ tưởng tượng, đây cũng là nguyên nhân Phương Thụy đồng ý để Phó Tri Ngu làm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-184.html.]
Nếu Phó Toại Chi ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để Phó Tri Ngu lấy thân mạo hiểm.
Phó Tri Ngu thầm siết chặt lòng bàn tay, cầu nguyện đêm nay đừng xảy ra sai sót gì khác, để kế hoạch của nàng được thuận lợi tiến hành.
Xa xa truyền đến tiếng huýt gió ngắn gọn mà chói tai, sắc mặt Phương Thụy khẽ biến.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đao kiếm vang lên, mấy thân vệ cận thân bảo vệ Phó Tri Ngu cũng đặt tay lên thanh đao đeo bên hông. Bọn họ kinh nghiệm phong phú, có thể từ âm thanh phán đoán ra ai chiếm thượng phong, cho dù có thể nghe ra người của Ngụy gia đang dần thất thế, cũng không dám khinh suất.
Trong màn đêm vô biên, đám mây đen che phủ vầng trăng dần tan đi, mọi thứ dưới hiên đều được bao phủ bởi ánh trăng sáng tỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang đã kết thúc, bắt sống rất nhiều người, còn có một số thấy đại thế đã mất liền bỏ chạy tán loạn.
"Nhanh vậy sao?" Phương Thụy lẩm bẩm.
Phó Tri Ngu suy nghĩ một lát, lắc đầu phủ nhận cách nói của hắn: "Chắc hẳn chỉ là một bộ phận mà thôi."
"Những kẻ còn lại..."
Đúng lúc Phương Thụy nhìn quanh bốn phía, thân vệ tiến lên bẩm báo nói có người muốn gặp nàng.
"Là một nữ tử, nói là quen biết Điện hạ, có lời muốn nói với Điện hạ."
Người tới là ai, trong lòng Phó Tri Ngu đã hiểu rõ.
"Điện hạ, có chuyện gì để người truyền lời là được, đích thân đi qua đó e rằng sẽ gặp nguy hiểm." Phương Thụy khuyên can nàng.
"Đổi người khác đi chắc chắn nàng ta sẽ không nói gì cả."
Thấy khuyên không được nàng, Phương Thụy cũng đành mặc nhận.
Thư Ngũ Nương là tự mình tìm đến, lúc Phó Tri Ngu nhìn thấy nàng ta, so với dáng vẻ trên đường lớn lần trước đã chỉnh tề hơn nhiều.
Quả nhiên dáng vẻ chật vật kia chỉ là nàng ta giả vờ, nhưng cảm xúc trong mắt lại không khác biệt lắm.
"Ta còn tưởng rằng Công chúa điện hạ sẽ không muốn gặp ta." Thư Ngũ Nương lộ ra vẻ mặt thảm đạm.
"Ngươi tự mình tìm đến, ta đương nhiên sẽ gặp ngươi. Nếu ngươi cũng giống như bọn họ bị bắt sống, vậy thì chưa chắc." Phó Tri Ngu chỉ chỉ những tù binh bị trói gô cách đó không xa, "Ngươi cũng quen biết bọn họ, đúng không?"
Thư Ngũ Nương im lặng hồi lâu: "Bọn họ chỉ là tay sai phụng mệnh làm việc mà thôi, chẳng lẽ Điện hạ không muốn biết, chủ mưu thật sự đã đi đâu rồi sao?" Lúc nói những lời này, ngữ khí của nàng ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Ta chỉ muốn nói cho một mình Điện hạ biết."