Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:44
Lượt xem: 195

Phó Tri Ngu gật đầu, “Đến lúc đó sẽ cho người theo dõi hắn nhiều hơn, xem hắn có động tĩnh gì tiếp theo.” Nàng lại nhớ ra điều gì đó, hỏi hắn gần đây có hộ dân lưu lạc mới nào không.

“Không có, Nhạc Châu là một nơi nhỏ, lại ở gần Hàng Châu, cho dù có dân lưu lạc thì phần lớn cũng đến Hàng Châu.” Triệu Như Chương trầm ngâm một lát, “Nhưng nếu công chúa muốn tìm người có hành tung bất định, ngược lại có mấy người.”

Đối với sự nhạy bén của nàng, Triệu Như Chương hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.

Phó Tri Ngu là người như thế nào, Triệu Như Chương chắc chắn mình sẽ không nhìn lầm. Cũng chính dựa vào điểm này, Phó Tri Ngu vô tình bộc lộ ra sự lo lắng cho sự an nguy của thiên tử, mới khiến cho nụ cười duy trì trên mặt hắn lung lay sắp đổ.

Nàng không phát hiện ra sự thay đổi của mình, nhưng Triệu Như Chương nhìn rất rõ ràng.

Triệu Như Chương khẽ lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc và suy nghĩ không nên có ra ngoài: “Lát nữa ta sẽ bảo người mang danh sách đến.”

Thị vệ nhận được ý tứ của Phó Tri Ngu, lặng lẽ giám sát nhất cử nhất động của hạ nhân kia.

Hắn ta có lẽ cũng biết lần đó đã để lộ quá nhiều sơ hở, luôn luôn làm việc quy củ, tựa như chỉ là một người hầu bình thường.

Kể từ khi Phó Toại Chi rời đi đã qua mấy ngày, theo như thị vệ nói, nếu thúc ngựa ngày đêm, lúc này hẳn đã đến nơi rồi.

Nhung Nhung lúc đầu còn tò mò tại sao Phó Toại Chi đột nhiên biến mất, sau đó có lẽ cảm thấy hỏi cũng chẳng ích gì, liền giống như Phó Toại Chi dự đoán, chuyên tâm quấn lấy Dục Nhi chơi đùa.

Đây vốn dĩ là cuộc sống lý tưởng của Phó Tri Ngu, đột nhiên thiếu đi Phó Toại Chi, ngoài dự liệu lại có vẻ quạnh quẽ.

Trong đoàn người nam tuần, không phải tất cả đều là người của Đông Cung năm đó.

Nhân lúc màn đêm dày đặc, xung quanh yên tĩnh, hắn dễ dàng trà trộn vào nơi ở của mình.

Mặc dù chỉ là nơi dừng chân tạm thời trong chuyến nam tuần, nhưng nhìn bề ngoài cũng sang trọng hơn nhiều so với phủ đệ ở Nhạc Châu, chỉ là lạnh lẽo không có hơi người, cũng không có người mà hắn muốn gặp.

Trong những ngày Phó Toại Chi không có ở đây, có thị vệ ngụy trang thành hắn để ứng phó với một số thần tử. Cũng may hắn đối xử với người khác luôn giữ bộ dạng lạnh nhạt, cộng thêm tính tình ngày càng thất thường trong ba năm qua, các triều thần sau khi bẩm báo xong chuyện thường cáo lui ngay, không dám nhàn thoại với thiên tử.

Khuyết điểm mà Phó Khải Chi luôn chỉ trích, ngược lại trở thành điều kiện tuyệt vời để hắn có thể lợi dụng.

Trước khi đi ngủ, Phó Toại Chi ngẩng đầu nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.

Đêm nay trăng rất đẹp, ánh trăng trong trẻo bao phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-181.html.]

Ít nhất họ đã ngắm cùng một vầng trăng.

Sáng sớm hôm sau, các triều thần đi theo như thường lệ đến thỉnh an. Không phải lần thỉnh an nào cũng được thiên tử tiếp kiến, phần lớn đều bị từ chối.

Hôm nay họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị từ chối, điều bất ngờ là thiên tử lại cho phép họ vào.

Thiên tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí trên cao, tư thái nhàn nhã, nhưng lại toát ra khí thế uy nghiêm không giận mà uy.

Phó Toại Chi lạnh lùng liếc qua những người trước mặt, áp lực mang lại đương nhiên hơn hẳn so với người đóng thế, khiến người ta không thở nổi.

Quan lại thuộc phe cánh Đông Cung vẫn còn giữ được bình tĩnh, mấy người có qua lại riêng tư với Ngụy gia, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cộng thêm chậu than sưởi ấm trong ngày đông, cổ và mặt đều nóng bừng, không kìm được sự chột dạ.

Lư tam lang đứng ở nơi xa nhất, từ góc nhìn của hắn đã sắp không nhìn rõ được dáng vẻ của bệ hạ.

Hai năm nay hắn không bằng Triệu Như Chương thăng tiến nhanh chóng, nhưng cũng đã thăng quan. Trước kia khi Triệu Như Chương và hắn đều còn là quan nhỏ, cần phải tránh hiềm nghi, bây giờ ngược lại có thể qua lại thoải mái. Có lẽ cũng là nể mặt Triệu Như Chương, lần này mới cho hắn một suất đi theo nam tuần.

So với những người khác suy đoán, Lư tam lang hiểu rõ hơn về sự thăng tiến của Triệu Như Chương, đương nhiên biết hắn đã trải qua những năm tháng khó khăn như thế nào, mấy lần suýt mất mạng.

Hắn một mình xuất thần ở đó, không chú ý đến tiếng ồn ào phía trước dần dần lớn hơn.

Đồng liêu xô đẩy va phải hắn, Lư tam lang lảo đảo mấy bước, được người đỡ lấy.

Hắn vừa định cảm ơn, sau khi nhìn rõ người kia, lưỡi giống như cứng đờ, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

“Lư đại nhân, trước mặt bệ hạ vẫn nên ít thất thần thì tốt hơn.” Trương Thế Hành thu tay về, mặt không biểu cảm nhắc nhở hắn.

Lư tam lang gật đầu lia lịa, một lúc lâu sau mới khắc phục được nỗi sợ hãi, nặn ra lời nói từ khóe miệng: “Đa tạ Trương đại nhân.”

Trương Thế Hành đi lên phía trước, tay đặt lên thanh đao đeo bên hông.

Trong nháy mắt, mấy đại thần vừa rồi còn đang tranh luận không ngừng lập tức im lặng.

Lư tam lang thầm lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm được Trương Thế Hành giúp đỡ một phen, chắc phải mất mấy năm tuổi thọ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không để hắn nghĩ ngợi nhiều, Lư tam lang theo đám đông cùng lui ra ngoài.

Trương Thế Hành vẫn là bộ dạng đó, đợi mọi người đi hết, mới bẩm báo: “Bên Nhạc Châu quả nhiên sắp động thủ rồi.”

Loading...