Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:49
Lượt xem: 1,292
Phó Tri Ngu cầm lấy bộ váy dài, khẽ nhíu mày.
Kiểu dáng bộ váy này khác với bộ nàng đang mặc, nàng rất ít khi mặc y phục màu sắc sặc sỡ, càng không cần phải nói đến màu đỏ lựu chói mắt như thế này.
Nhưng trên giá chỉ có duy nhất một bộ này, cũng không thể mặc bộ váy bẩn kia quay lại được.
Vải vóc màu đỏ lựu dệt hoa văn bảo tướng ẩn, phủ lên người thiếu nữ, càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết.
Lúc buộc dây lưng, Phó Tri Ngu sững người.
Bộ y phục này là kiểu dáng chỉ có trong cung... Nàng chưa từng mặc, không biết phải buộc dây lưng thế nào cho đúng.
Gương soi không đến sau lưng nàng, Phó Tri Ngu thử vài lần, đành gọi Hà Nguyệt vào giúp.
Gọi vài tiếng, cũng không nghe thấy tiếng Hà Nguyệt đáp lại.
Nàng ấy đang chờ ở ngay cửa, lẽ ra phải nghe thấy tiếng gọi rồi lập tức vào mới đúng, sao có thể để nàng chờ đợi.
Phó Tri Ngu đang nghi hoặc, bên tai liền vang lên tiếng bước chân khe khẽ, thong thả, dừng lại cách đó vài bước.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy không phải bóng dáng của Hà Nguyệt .
"Hoàng... Hoàng huynh...?" Giọng nói hốt hoảng vang lên sau bức rèm châu.
Phó Toại Chi sớm biết ý đồ của Ngụy Kha, sau khi Ngụy Kha đánh ngất Hà Nguyệt, tay còn chưa chạm đến khung cửa đã bị người của Phó Toại Chi đánh ngất lôi đi.
Hắn biết Phó Tri Ngu vì chuyện gì mà rời tiệc, khi nghe thấy tiếng gọi của thiếu nữ, Phó Toại Chi vội vàng phân phó cách xử lý Ngụy Kha, rồi đuổi những người khác lui ra.
Trong mắt phản chiếu mái tóc đen nhánh và làn da trắng muốt của thiếu nữ, đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng mím chặt vì hoảng sợ.
Phó Toại Chi cũng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, có chút luống cuống quay đầu tránh đi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hạt châu va vào nhau, vang lên tiếng leng keng.
Hắn vô thức nắm chặt rèm châu, cảm giác hạt châu cọ vào lòng bàn tay đau nhói, Phó Toại Chi mới hoàn hồn.
May mà âm mưu của Ngụy Kha đã bị ngăn chặn kịp thời, nếu hắn không hay biết gì, để Ngụy Kha toại nguyện, e rằng dù có băm hắn thành trăm mảnh cũng không đủ để giải tỏa cơn giận trong lòng.
"Hoàng huynh, huynh có thể gọi Hà Nguyệt vào giúp muội không..." Hai má Phó Tri Ngu ửng hồng, đôi mắt m.ô.n.g lung như sương.
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, như làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, xua tan lớp mặt nạ bình tĩnh không gợn sóng của Phó Toại Chi.
Phó Toại Chi nhíu mày.
Hà Nguyệt chắc đã bị người của hắn đưa đến chỗ Thái y rồi, nếu để những cung nhân khác không biết chuyện đến... Đương nhiên không ai dám bàn tán về thiên tử, nhưng lời đồn đại chắc chắn sẽ rơi vào đầu Phó Tri Ngu.
Vốn dĩ là tai bay vạ gió.
Trằn trọc trong lòng một lát, Phó Toại Chi vén rèm châu lên, nói: "Để ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-18.html.]
Phó Tri Ngu mở to mắt, gương đồng phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của nàng.
Chỉ là vài sợi dây lưng thôi mà, Phó Toại Chi tự an ủi mình.
Liếc nhìn vài lần, đại khái đã hiểu cách buộc, chỉ là Phó Tri Ngu không nhìn thấy sau lưng nên mới không buộc được thôi.
Phó Tri Ngu nắm chặt vạt áo trước ngực, vì kinh ngạc mà đầu óc trống rỗng.
Phó Toại Chi buộc rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào da nàng, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ có lúc chạm vào.
Mỗi lần lướt qua làn da, Phó Tri Ngu đều nhắm chặt mắt, tự thuyết phục mình cố gắng lờ đi sự khó chịu.
Nhang cắm trên lư hương mới cháy được một đoạn ngắn, nhưng Phó Tri Ngu lại cảm thấy dài đằng đẵng.
Cuối cùng, hắn vòng tay qua người Phó Tri Ngu, dây lưng vòng qua eo thon của nàng, thắt thành nút.
Phó Toại Chi lui lại vài bước, thưởng thức thành quả của mình.
Đây là lần đầu tiên hắn giúp người khác buộc dây lưng, tuy rằng tay nghề còn vụng về, nhưng nhìn cũng tạm được.
"Xong rồi." Phó Toại Chi nói, "Muội về chỗ ngồi trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại."
Mặt Phó Tri Ngu đỏ bừng, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ gật đầu lia lịa cho qua chuyện.
Thấy nàng định đẩy cửa ra ngoài, Phó Toại Chi suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nữ tỳ bên cạnh muội thấy không khỏe, ta đã cho người đưa nàng ta đến chỗ Thái y viện rồi."
Phó Tri Ngu ngẩn người, nhỏ giọng nói biết rồi, vội vàng rời đi.
Trở lại chỗ ngồi, nàng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thái hậu dừng trên người nàng hồi lâu.
Trường Bình Quận chúa lấy cớ chúc rượu, đi đến trước bàn nàng ân cần hỏi: "Mặt muội đỏ bừng, không sao chứ?"
Phó Tri Ngu lắc đầu, kiếm đại một cái cớ: "Muội... muội không quen uống rượu lắm."
Phó Toại Chi xuất hiện, Thái hậu mới dời mắt đi, lộ ra nụ cười hiền hòa: "Sao Hoàng thượng đi lâu vậy?"
"Đi giải rượu." Phó Toại Chi thản nhiên nói, lúc ngồi xuống liếc nhìn về phía Phó Tri Ngu.
Nàng cúi đầu, dưới gầm bàn mà Phó Toại Chi không nhìn thấy, nàng đang căng thẳng xoắn lấy ngón tay.
...
Gia yến kết thúc, Thái hậu không nhịn được nữa, giận dữ nói: "Chuyện gì thế này, sao con nha đầu đó lại bình an vô sự trở về!"
Nữ tỳ quỳ xuống đất tạ tội: "Thái hậu thứ tội, nô tỳ đã sớm đuổi hết người ở thiên điện đi rồi, tuyệt đối sẽ không có ai xông vào làm hỏng chuyện."
"Tên phế vật Ngụy Kha đó, ngay cả một nữ tử yếu ớt cũng không chế ngự nổi." Giọng Thái hậu đầy vẻ chán ghét, "Bây giờ nó đang ở đâu? Bảo nó lập tức lăn đến đây!"
Nữ tỳ đáp: "Đã cho người đi tìm rồi ạ."
Thái hậu tức giận day trán.