Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:50:49
Lượt xem: 205
Phương Thụy bất lực, không dám tự tiện cắt ngang bệ hạ. Hắn có ấn tượng với cái tên này, là bởi vì Thái tử trong truyền thuyết tính tình quái gở đã xử tử tỳ nữ của sinh mẫu mình, Phương Thụy chính là cung nhân thay thế Thu Nguyệt đến hầu hạ Thái tử.
Mặc dù tính tình của Thái tử không đến mức như bên ngoài đồn đại, trước khi quen thuộc với chủ tử mới, Phương Thụy vẫn trải qua hơn một năm nơm nớp lo sợ.
Không ngờ người này lại ở ngay sát vách, chẳng khác nào từ cõi c.h.ế.t trở về?
Phương Thụy bưng chén đã thay ra ngoài, bất thình lình đụng phải Trương Thế Hành ở cửa.
Trương Thế Hành mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy khay, mặt hắn phong trần mệt mỏi, đầy dấu vết vội vã lên đường, không rảnh lo chuyện khác, trực tiếp mở miệng hỏi: "Ta muốn gặp bệ hạ."
Hắn như vậy chắc chắn là có việc gấp cần báo, Phương Thụy không dám cản hắn, lại e ngại tình hình hiện tại của thiên tử, đang định lựa lời, cánh cửa đã bị đẩy ra.
"Chuyện gì?" Phó Toại Chi thản nhiên liếc qua, sắc mặt như thường, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thất thố vừa rồi.
Trương Thế Hành lui hết người hầu, từ trong n.g.ự.c lấy ra một ống trúc nhỏ, bên trên còn vết sáp hỏa tất chưa cạo sạch, rút tờ giấy từ miệng ống ra.
Phó Toại Chi nhận lấy, ánh mắt khẽ rùng mình.
Lần này Trương Thế Hành đợi rất lâu, lâu đến mức hắn cũng kinh ngạc: Bệ hạ rốt cuộc có đang ra quyết định không?
Trương Thế Hành không thúc giục, hắn biết trên giấy viết gì. Nhất cử nhất động của những người đó đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng không có nghĩa là mỗi một chuyện đều sẽ thuận theo suy đoán của bọn họ mà tiến hành. Bắt đầu từ lợi ích, cũng vì nguyên nhân tương tự mà tan rã. Chỉ là lần này Ngụy gia dường như dốc hết quyết tâm cá c.h.ế.t lưới rách, sớm hơn thời gian bọn họ dự tính không ít.
Khoảng thời gian này, Phó Toại Chi chỉ có chút tiếc nuối, ba tháng đã hẹn ban đầu vốn không nhiều, lại còn phát sinh cành nảy sinh nhánh chiếm hết những ngày còn lại.
Hắn đốt tờ giấy thành tro tàn, thản nhiên hỏi: "Chuẩn bị xong rồi?"
Trương Thế Hành gật đầu: "Có thể đi bất cứ lúc nào."
Phó Toại Chi khẽ nhíu mày, suy nghĩ xem cần bao lâu để xử lý xong, có thể trở về trước đêm giao thừa hay không.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, phân phó: "Tối nay đi luôn."
Không chừng có thể kịp bữa cơm tất niên.
Đêm khuya tĩnh lặng, một lớp tuyết mỏng phủ trên con đường đá, Phó Toại Chi trở mình lên ngựa, xa xa nhìn cánh cửa đóng chặt cách đó không xa.
Phương Thụy rất bất an, đứng dưới ngựa.
Phó Toại Chi hỏi: "Nếu nàng ấy hỏi, ngươi còn nhớ phải trả lời thế nào chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-179.html.]
"Nô tài biết, ngài trở về lộ mặt một chút để trấn an triều đình, đi rồi sẽ về ngay." Phương Thụy lặp lại lý do đã chuẩn bị sẵn.
Phó Toại Chi hài lòng gật đầu, lại nhớ tới điều gì đó: "Nhớ nhắc tới ta trước mặt Nhung Nhung nhiều hơn, kẻo con bé quên mất."
Nghe vậy, tâm trạng căng thẳng của Phương Thụy tan biến không ít.
Tiểu điện hạ sẽ không quên bệ hạ, mặc dù sẽ tìm bạn chơi khác, ví dụ như Dục Nhi, nhưng tiểu điện hạ hiện tại hai ngày không gặp bệ hạ là sẽ hỏi người đang ở đâu, có thể chơi cùng cô bé không.
Gió đêm thổi qua má, mang theo cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Phó Toại Chi chỉnh lại dây cương, cuối cùng nhìn về hướng nhà của Phó Tri Ngu một cái.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn từ vô cùng không nỡ chuyển sang ý nghĩ mới.
Ban đầu hắn nghĩ cứ coi như sớm thích ứng với những ngày tháng chia ly với nàng, nhưng vào khoảnh khắc bước lên yên ngựa, Phó Toại Chi vẫn nảy sinh ý nghĩ tham lam hơn.
Hắn không muốn chia ly với Phó Tri Ngu, càng không thể cam tâm tình nguyện buông tay. Đợi hắn trở về, luôn có thể tìm cớ khác, nghĩ biện pháp khác, tiếp tục dính lấy nàng.
…
Ngày hôm sau, dinh thự không có Phó Toại Chi không đóng chặt cửa son, thân vệ để lại vẫn canh gác như thường, thoạt nhìn không có gì khác biệt.
Chỉ là Phương Thụy đang giải thích với Phó Tri Ngu, tại sao thiên tử lại rời khỏi Nhạc Châu chỉ sau một đêm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn lặp lại cái cớ đã chuẩn bị sẵn ngày hôm qua, Phó Tri Ngu khẽ gật đầu, không truy hỏi.
Trong lòng Phương Thụy vui buồn lẫn lộn. Hắn vừa hy vọng công chúa có thể truy hỏi thêm vài câu, chứng tỏ nàng ấy vẫn quan tâm bệ hạ, vừa sợ bản thân không ứng phó nổi.
Phương Thụy còn có việc khác phải bận, Phó Tri Ngu đứng dưới hành lang, chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ ửng.
Động tĩnh cách đó không xa khiến nàng hoàn hồn, Phó Tri Ngu quay đầu lại, bất chợt đối diện với ánh mắt của Triệu Như Chương.
Hắn có lẽ là muốn nhân lúc Phó Tri Ngu ngẩn người mà đi thẳng qua, nhưng không ngờ lại bị người hầu đi ngang qua nhìn thấy hỏi an, âm thanh truyền đến chỗ Phó Tri Ngu.
Nàng có một khoảng thời gian không nói chuyện với Triệu Như Chương, sau lần đó, giống như cố ý né tránh nhau, để tránh nảy sinh những phiền phức không đáng có.
Bất thình lình gặp phải, cũng không thể tránh, Triệu Như Chương tiến lên chào hỏi. Hắn ung dung, Phó Tri Ngu cũng không muốn tỏ ra quá gượng gạo.
"Không ngờ bệ hạ rời đi ngay trong đêm qua, vậy mà lại bỏ lỡ mất." Triệu Như Chương ngượng ngùng.