Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:50:47
Lượt xem: 200
Phó Toại Chi khẽ nhếch khóe miệng, giải thích tiếp: "Thư Ngũ Nương chỉ là mồi nhử, kinh thành mấy ngày nay hơi xao động, hẳn là đang chờ ta xử trí Thư Ngũ Nương, sau đó đ.â.m chọc đến chỗ Thư gia, để đám sĩ tộc lấy đó làm lý do can gián."
Nhưng hắn không động đến Thư Ngũ Nương.
Phó Tri Ngu dường như đã lĩnh hội được ý của hắn.
"Không hoàn toàn là do ta nghĩ tới hậu chiêu của bọn họ, thật ra là vì..." Phó Toại Chi ánh mắt lảng tránh, có chút ngượng ngùng, "Nếu ta không phân rõ phải trái mà xử trí nàng ta, bị nàng biết được, chắc chắn sẽ trách ta."
Phó Tri Ngu á khẩu: "Ta còn chưa nói gì, huynh đã tự mình nghĩ nhiều rồi."
"Tóm lại không để âm mưu của bọn họ được thực hiện, công lao phải chia cho nàng một nửa." Phó Toại Chi cười nói, "Mấy năm nay thế lực của sĩ tộc bị suy yếu, bọn họ bất mãn là điều chắc chắn, có mấy kẻ cũng không an phận, đợi bọn họ tự đấu đá nội bộ, cuối cùng hốt trọn một mẻ là xong."
"Bọn họ không an phận là vì điều gì?" Phó Tri Ngu nhíu mày.
Mấy năm trước Phó Toại Chi đã dần dần thu hồi quyền lực quá mức của bọn họ, tiền triều hoặc là trước đó nữa, thời kỳ sĩ tộc cường thịnh nhất thậm chí còn lấn át cả thiên gia, ở Đại Tề lại cố ý bị kiềm chế, đến tay Phó Toại Chi lại càng nghĩ ra không ít biện pháp đối phó. Nhưng nói đi nói lại, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống áo gấm ăn sung mặc sướng của bọn họ, cũng không ảnh hưởng đến việc con cháu được hưởng phúc ấm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi nhàn nhã nói: "Đương nhiên là vì ngôi vị hoàng đế."
Mấy chữ kinh tâm động phách lại được hắn dùng ngữ khí nhàn nhã nói ra.
"Sống sung sướng lâu rồi đương nhiên sẽ quên mất vị trí và thân phận ban đầu của mình, hoàng đế tiền triều không làm gì, thậm chí còn có đại tộc ở địa phương nuôi dưỡng tư binh, tích trữ ruộng đất, chẳng khác nào một triều đình thu nhỏ." Phó Toại Chi còn một tầng ý tứ không nói rõ, nhưng Phó Tri Ngu nghe hiểu.
Cao tổ của bản triều chính là nuôi dưỡng tư binh, tích trữ ruộng đất, cuối cùng lật đổ tiền triều, tự mình ngồi lên long ỷ. Phó Toại Chi từ nhỏ đã tinh thông sử sách binh thư, đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy chuyện tương tự xảy ra với mình.
Phó Tri Ngu không có ý định cùng hắn thảo luận sâu hơn về chuyện triều chính, từ cửa sổ hé mở nhìn ra bên ngoài, sắc trời âm trầm.
Nàng đẩy đẩy Phó Toại Chi, ra hiệu sắc trời bên ngoài. Phó Toại Chi giả vờ không hiểu, bất động dựa vào nàng.
Hai má cô nương nhuộm một màu hồng nhạt: "Trời sắp tối rồi, huynh mau về đi."
Phó Toại Chi mắt trông mong nhìn nàng: "Mùa đông trời tối rất nhanh, thật ra vẫn chưa đến giờ ăn tối đâu."
"Một lát nữa bị người khác nhìn thấy huynh từ chỗ ta đi ra còn ra thể thống gì." Phó Tri Ngu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-178.html.]
Phó Toại Chi nhất thời nghẹn lời: "Nhưng chúng ta vốn dĩ là..."
Phó Tri Ngu trừng hắn một cái, hắn lập tức im bặt.
Nửa câu sau nghẹn ở cổ họng, hắn tới tìm Phó Tri Ngu trò chuyện cũng không được sao? Hắn ước gì người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ, mặc dù trong mắt hàng xóm láng giềng, chuyện hắn theo đuổi Thẩm nương tử đã là ván đã đóng thuyền rồi, nhưng ngoại trừ phu thê Đinh gia, những người khác vẫn cho rằng hắn chỉ là "phát hồ tình, chỉ hồ lễ" mà tiếp xúc. Nếu bị người khác nhìn thấy hỏi tới, chẳng phải hắn có thể nhân cơ hội thừa nhận quan hệ của bọn họ sao.
Xung quanh thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, mấy bước đường Phó Toại Chi quay về cũng không gặp phải ai, không khỏi có chút thất vọng.
Trở lại phủ, nội dung mà thân vệ giao nộp lại khiến hắn kinh ngạc.
"Thân thế của Đinh nương tử vẫn chưa tra ra hết, nhưng thuộc hạ tra được cái này, không dám chậm trễ, giao cho bệ hạ trước."
Vẻ kinh ngạc của Phó Toại Chi chỉ thoáng qua trong chốc lát, trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hắn nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu rồi dặn dò thân vệ: "Trước không tra tiếp nữa, dừng ở đây thôi."
Thân vệ đáp ứng rồi cáo lui rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Phó Toại Chi và Phương Thụy.
Phương Thụy rót chén trà nóng, liếc nhìn chữ viết trên giấy, cũng bị dọa đến run tay, suýt chút nữa làm đổ cả chén trà.
Bốn chữ "Đinh thị Thu Nguyệt" chói mắt, khiến Phó Toại Chi không nhịn được nhớ lại chuyện cũ thời niên thiếu.
Hắn hầu như không bao giờ nhắc tới chuyện hồi nhỏ, không có nghĩa là hắn không nhớ. Ngược lại, Phó Toại Chi nhớ rất rõ, bao gồm cả cái c.h.ế.t của sinh mẫu, tỳ nữ từng hầu hạ mẫu thân hắn bị hắn đuổi ra khỏi cung.
Nàng ta cùng Phó Toại Chi từ trong tã lót trưởng thành Thái tử, lúc Phó Toại Chi hỏi thăm tình hình của mẫu thân, người đầu tiên nghĩ tới để hỏi chính là nàng ta.
Ít nhất cái tên "Thu Nguyệt" này, Phó Toại Chi tuyệt đối không thể quên.
Chỉ là hắn vạn lần không ngờ, sẽ gặp lại nàng ta ở Nhạc Châu.
Phó Toại Chi không nhận ra nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, là bởi vì không giống Thu Nguyệt cô cô trong ký ức của hắn.
Thường ngày hắn cũng không để mắt tới những người bên cạnh Phó Tri Ngu, ở chung quá nhiều, đến lúc đó khó mà dứt ra.
Một góc giấy bị vò đến nhăn nhúm, Phó Toại Chi tự mình chìm trong hồi ức, ngay cả Phương Thụy gọi hắn mấy tiếng cũng không nghe thấy.