Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:50:45
Lượt xem: 214

Phó Tri Ngu chọc chọc con thỏ tuyết đã tan một nửa, ngón tay dính phải những hạt nước lạnh buốt.

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay nàng, người phía sau có chút không hài lòng mà nắm lấy tay nàng: "Không thể chạm vào nước tuyết, vết thương do giá rét sẽ tái phát đấy."

Thấy nàng lộ ra vẻ tiếc nuối, Phó Toại Chi dừng một chút, bổ sung: "Hồi thiếu niên ta ở trong quân doanh cũng từng bị thương do giá rét, năm sau đó chạm vào nước tuyết lại tái phát, còn nặng hơn."

Sợ nàng không tin, Phó Toại Chi chỉ chỉ mặt bên mu bàn tay, mấy vết sẹo hình trăng lưỡi liềm cực nhạt, nếu không phải hắn cố ý chỉ ra, cho dù ghé sát vào mắt cũng không chú ý tới.

Cô nương nhìn chăm chú, lông mi run rẩy, nâng đôi mắt lên, vừa vặn đối diện với mắt hắn.

Đôi mắt trong veo, chỉ phản chiếu bóng hình duy nhất của nàng.

Phó Tri Ngu nghẹn lại, vội vàng quay đầu đi, tùy tiện bịa ra một chủ đề để tránh đi sự thất thần vừa rồi: "Nó đều tan chảy hết rồi."

Phó Toại Chi "ừ" một tiếng: "Nếu nàng thích, ngày mai ta sẽ làm cho nàng cái khác."

Trong lòng hắn ấm áp, Phó Tri Ngu có chút muốn nằm lì trong đó, nhưng như vậy lại có vẻ như nàng không thể rời khỏi Phó Toại Chi.

Vừa nhích hai cái, lại bị Phó Toại Chi ấn về trong lòng.

Nàng nghe thấy âm thanh lười biếng trên đỉnh đầu: "Ta lạnh."

Phó Tri Ngu không nói gì nữa, nghe thấy tiếng Nhung Nhung và Dục Nhi bên ngoài, hình như đang đùa giỡn trong sân, âm thanh lúc xa lúc gần. Nàng có chút sợ hãi bọn nhỏ sẽ đột nhiên xông vào, sau đó nhìn thấy tư thế này của hai người họ.

Giống như nhìn thấu nỗi lo lắng của nàng, Phó Toại Chi an ủi: "Không sao, bọn chúng sẽ không vào đâu."

Phó Tri Ngu vẫn nhíu chặt mày, hắn chỉ đành từ từ lui ra sau một chút, mặc dù vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của tiểu cô nương, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với lúc ôm trọn trong lòng.

Hắn đã bắt đầu nghi ngờ, có phải Phó Tri Ngu hiện tại đang coi hắn như ngoại thất mà nuôi, không muốn công khai thân phận của hắn, cứ như không thể gặp người sao?

Tiếng của Nhung Nhung đột nhiên dừng lại, có lẽ là đang nói chuyện với ai đó.

Phó Toại Chi có thính lực tốt hơn, nghe ra là giọng của Đinh nương tử, bâng quơ cảm thán mấy câu: "Đinh nương tử có vẻ rất quan tâm Nhung Nhung, quan hệ tốt thật đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-177.html.]

"Dù sao Nhung Nhung cũng là do nàng ấy nhìn mà lớn lên." Phó Tri Ngu nhớ lại chuyện trước kia, nở nụ cười.

Phó Toại Chi vẫn luôn rất tiếc nuối vì đã bỏ lỡ hai năm Nhung Nhung bập bẹ học nói, nàng nguyện ý chủ động nói, Phó Toại Chi cũng rất muốn biết, lúc hắn không ở đó rốt cuộc Nhung Nhung đã lớn lên như thế nào.

Các thân vệ sẽ điều tra mối quan hệ xã giao của Phó Tri Ngu sau khi rời đi, nhưng lại không thể bù đắp được khoảng trống hai năm giữa hai phụ tử. Đối với hắn mà nói, Nhung Nhung chính là sinh mệnh mới đột nhiên xuất hiện, dù sao hắn cũng từng nghĩ tới việc cùng Phó Tri Ngu sinh một đứa con của riêng họ, đột ngột tiếp nhận một đứa trẻ cũng không phải là không có chút khó khăn nào.

Phó Tri Ngu nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Phó Toại Chi hoàn hồn, nhìn dáng vẻ có chút bất an của nàng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra chuyện buổi sáng. Phó Tri Ngu cũng có quyền được biết chân tướng, huống hồ trước đó bọn họ vì vô tình giấu giếm mà nảy sinh nhiều rạn nứt như vậy.

Đem sự việc khái quát đơn giản xong, Phó Toại Chi đưa ra kết luận: "Có lẽ nàng ta đã nhận ra ta rồi."

Phó Tri Ngu chậm rãi chớp mắt: "Nhưng mà..."

Nàng không nói hết câu, nhưng Phó Toại Chi biết nàng muốn nói gì.

Đinh nương tử chỉ là một dân phụ bình thường, dựa vào việc kinh doanh của Đinh Trực để duy trì cuộc sống, từ lúc Phó Tri Ngu quen biết nàng ấy đến nay chưa từng thấy nàng ấy rời khỏi Nhạc Châu, lấy đâu ra cơ hội kết giao với thiên tử đương triều?

Chỉ trong chớp mắt, Phó Tri Ngu vẫn có chút manh mối.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng chỉ quen biết Đinh nương tử ba năm, chuyện trước kia ai mà nói rõ được. Hơn nữa chính Đinh nương tử cũng nói, nàng ấy không cha không mẹ, từ nơi khác tới, sau khi kết thân với Đinh Trực mới định cư ở Nhạc Châu.

Trước khi đến Nhạc Châu, nàng ấy sống ở đâu?

Phó Tri Ngu lắc đầu, cảm thấy có chút hoang đường. Từ khi nàng đến Nhạc Châu, vẫn luôn nhận được sự chiếu cố của Đinh nương tử, không có Đinh nương tử giúp đỡ, nàng và Nhung Nhung không thể bình an thuận lợi sống lâu như vậy, sao có thể tùy tiện nghi ngờ người ta.

"Nhưng mà nàng ấy đã giúp ta rất nhiều."

Phó Toại Chi trầm ngâm một lát: "Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của A Ngu, nhưng để cho chắc chắn, vẫn nên đợi tra ra rồi nói sau." Kinh nghiệm đối nhân xử thế của hắn dù sao cũng phong phú hơn, Phó Tri Ngu bất đắc dĩ gật đầu.

Nàng không muốn bàn luận về Đinh nương tử nữa, chuyển sang hỏi chuyện khác: "Chuyện của Thư Ngũ Nương thế nào rồi?"

"Vẫn thuận lợi." Phó Toại Chi đáp: "Thông minh quá lại bị thông minh hại, người của ta không bị kế sách của bọn họ lừa gạt."

Phó Tri Ngu mở to mắt, khá hứng thú với "kế sách" trong miệng hắn.

Loading...