Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:50:44
Lượt xem: 209

"Ta cũng được sao?" Dục Nhi rõ ràng có chút động lòng, rụt rè nhìn về phía Phó Toại Chi.

Phó Toại Chi đau cả đầu, nhớ tới hai đứa nhỏ tình cảm sâu đậm, sợ từ chối làm Nhung Nhung không vui, đành miễn cưỡng đồng ý.

"Mẫu thân của con đâu? Sao không ra ngoài."

"Mẫu thân nói sợ lạnh, không muốn ra ngoài."

... Nghĩ lại không phải sợ lạnh, chỉ là đơn thuần không muốn gặp hắn mà thôi.

Phó Toại Chi ôm Nhung Nhung lên, trước khi rời đi còn lưu luyến không rời nhìn về phía Phó Tri Ngu, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của tiểu cô nương, in trên giấy dán cửa sổ.

Vừa vào cửa, Nhung Nhung liền kéo Dục Nhi chạy vào trong.

Rời khỏi phạm vi tầm mắt của Nhung Nhung, sắc mặt Phó Toại Chi đột nhiên sa sầm, vẫy tay gọi thân vệ: "Đinh nương tử nhà bên cạnh, cho người đi tra lai lịch."

Thân vệ hơi kinh ngạc, vẫn nhận lệnh.

Phương Thụy không hiểu, lúc mới tới bọn họ đã tra xét qua hàng xóm xung quanh, đều là bách tính bình thường.

Phó Toại Chi nhớ lại chuyện vừa rồi, Đinh nương tử sau khi nhìn rõ dung mạo của hắn sắc mặt đại biến, thậm chí tay cầm giỏ cũng không vững, rõ ràng là có suy nghĩ gì đó.

Rốt cuộc là gì, Phó Toại Chi còn chưa muốn tìm hiểu sâu, đã tra xét qua biết nàng ta vô hại, hắn cũng có kiên nhẫn đợi thân vệ bên kia điều tra rõ ràng.

Tiếng Nhung Nhung gọi hắn từ trong hoa viên nhỏ truyền đến, Phó Toại Chi hít sâu một hơi, nhanh chóng bước vào.

Để dỗ Nhung Nhung vui vẻ, hắn cũng tốn không ít tâm tư. Phương Thụy mỗi ngày theo sau bày kế, dù sao hắn từ nhỏ đã được lập làm trữ quân, tuổi thơ ngoài tứ thư ngũ kinh chính là sách lược trị quốc, Phương Thụy cũng chỉ có thể từ trong những hồi ức vụn vặt của các nương nương dẫn theo hài tử nỗ lực chắp vá, mới khiến chủ tớ hai người miễn cưỡng có thể ứng phó Nhung Nhung.

Nhung Nhung đi theo Phó Toại Chi, cận kề năm mới, học đường cũng tạm thời không cần đi.

Trước đó nói chuyện với Phó Toại Chi về thoại bản, Phó Tri Ngu liền đi chợ tùy ý chọn vài quyển, nhân lúc Nhung Nhung không ở đây trốn việc giải khuây.

Lúc Nhung Nhung hỏi nàng có muốn đi cùng không, Phó Tri Ngu do dự một lát vẫn là từ chối.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng đối với Phó Toại Chi đã không còn lạnh lùng như ban đầu, cho dù là tảng đá, bị hắn mỗi ngày quấn lấy cũng phải ấm lên.

Huống chi bọn họ vốn dĩ có một đoạn tình cũ.

Nàng sợ mình đối mặt với Phó Toại Chi sẽ d.a.o động mềm lòng, không gặp mặt là cách tốt nhất.

Chữ trên giấy ngay ngắn, nàng lại không đọc vào, trong đầu đều là chuyện liên quan đến Phó Toại Chi.

Càng muốn tập trung sự chú ý vào thoại bản, càng không kìm được lòng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-176.html.]

Mùa đông trời tối nhanh, bất tri bất giác, lúc nàng rối bời, bên ngoài đã là sắc trời chạng vạng.

Nội dung trong thoại bản nàng một chữ cũng không đọc vào.

Có người gõ cửa sổ, một bàn tay nhỏ mũm mĩm từ dưới chui vào, cầm một con thỏ tuyết, cẩn thận đặt lên bệ cửa sổ.

Kiểu dáng rất quen mắt, Phó Tri Ngu bất giác bị gợi lên hồi ức trong cấm cung.

"Thế nào, nặn cũng không tệ đúng không?" Giọng nói của Phó Toại Chi đột nhiên từ cửa truyền đến.

Phó Tri Ngu giật mình, sách trên tay rơi xuống.

"Có người sợ lạnh không muốn ra ngoài, nhưng ta lại muốn để nàng ấy xem." Phó Toại Chi cởi áo choàng, quần áo bên trong khô ráo mềm mại, đi vào trong phòng đem một con thỏ tuyết lớn hơn đặt bên cạnh.

Hai con thỏ tuyết đặt cạnh nhau, con Phó Toại Chi nặn to hơn rất nhiều.

"Ta chỉ là nặn theo lúc rời đi… con thỏ nàng nuôi." Hắn rũ mắt, nghiêm túc giải thích.

"Béo như vậy sao..." Phó Tri Ngu nhẹ nhàng nhíu mày.

"Đương nhiên, nó một ngày ba bữa chưa từng thiếu, ăn còn đúng giờ hơn cả ta." Phó Toại Chi dính sát lên, hơi nóng phả qua cổ, khiến người ta ngứa ngáy.

Phó Tri Ngu né tránh hắn, không cẩn thận đẩy sách rơi xuống đất.

Tiếng sách rơi vang dội, khiến hai người giật mình.

Trang giấy mở ra ở một trang nào đó, Phó Toại Chi đưa tay nhặt lên, lại trong lúc ánh mắt chạm vào dòng chữ, khựng lại một khắc.

"A Ngu thích cái này sao...?"

Phó Tri Ngu không hiểu ra sao, theo ánh mắt hắn nhìn qua, vành tai dần dần nóng bừng đỏ lên.

"Ta tùy tiện mua, còn chưa xem nội dung bên trong." Nàng nói giọng nhỏ dần, nghe thấy Phó Toại Chi nói cười, chỉ có thể thầm oán trách sao người bán hàng rong lại nhét thoại bản diễm tình cho nàng.

Nàng vừa rồi thất thần, tùy tiện lật vài trang, chữ trong sách một chữ cũng không đọc vào, càng không biết nội dung viết táo bạo như vậy.

Nhưng những lời này nghe qua lại càng giống như đang cố tình che đậy.

Phó Tri Ngu há miệng, cảm thấy giải thích cũng chẳng có sức thuyết phục, chỉ đành đỏ mặt giật lấy cuốn sách rồi nhét vào góc, âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ để cuốn sách này xuất hiện trên đời nữa.

"Không được cười nữa!" Phó Tri Ngu phồng má trừng mắt nhìn hắn.

Phó Toại Chi lập tức thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, trong đầu vẫn còn nghĩ tới nội dung vừa thoáng nhìn thấy. Phó Tri Ngu hai má đỏ bừng, dáng vẻ khó có thể mở miệng, rất dễ khiến lòng người nảy sinh ý nghĩ mờ ám.

Hắn định thần lại, không để bản thân nghĩ tới những chuyện hỗn loạn lung tung kia nữa.

Con thỏ tuyết đặt trên bệ cửa sổ, bị hơi nóng trong phòng làm cho tan chảy không ít, ướt sũng một mảng.

Loading...