Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:50:39
Lượt xem: 215
Bao gồm cả chuyện ba năm trước.
Đột nhiên nghe thấy chuyện trước đây, Phó Tri Ngu không nhịn được ôm chặt cánh tay. Vết sẹo kia ẩn dưới tay áo, đã mờ đi rất nhiều. Trong lời kể của Phó Toại Chi, dường như lại bắt đầu đau âm ỉ.
“... Nàng không sao chứ?” Sắc mặt nàng tái nhợt, Phó Toại Chi lo lắng bất an.
Phó Tri Ngu tránh né bàn tay hắn đưa tới, rũ mi mắt xuống: “Không sao.”
“Chuyện năm đó là ta làm không đúng, nàng muốn mắng ta thế nào cũng được.” Phó Toại Chi nói, “Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.”
Đạo lý nàng đều hiểu, chỉ là nghe rõ đầu đuôi ngọn ngành, Phó Tri Ngu vẫn cần thêm chút thời gian.
Nàng sẽ cố ý tránh né ánh mắt, khiến mối quan hệ giữa hai người họ càng giống như một nút thắt.
Rồi sẽ có một ngày, đợi đến khi Phó Tri Ngu nguyện ý buông bỏ khúc mắc, mới có thể có cơ hội hàn gắn.
Phó Toại Chi biết rõ, cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể nói trước kế hoạch của mình: “Nếu ta là người đứng sau thao túng, để nàng ta tùy tiện xuất hiện thật ra không ổn, trừ phi đã coi nàng ta như quân cờ thí, muốn người trực tiếp trừ khử nàng ta.”
Mà dẫn theo một nữ tử yếu đuối chạy trốn khắp nơi, vốn không hợp lý. Nữ tử tay trói gà không chặt như Thư Ngũ Nương, trên đường chạy trốn đa số đều là gánh nặng, muốn làm quân cờ thí có thể trực tiếp hủy thi diệt tích trên đường.
“Nàng ta tận mắt chứng kiến, cũng biết mối quan hệ của chúng ta.” Phó Toại Chi chậm rãi nói, “Ban đầu Thư gia không tin nàng ta đã chết, nhiều lần cho người đi tìm ở đoạn đường núi kia. Nhưng vì quan hệ của Thư Ngũ Nương, thanh danh của Thư gia cũng bị tổn hại, liên lụy đến những cô nương chưa xuất giá trong tộc. Tìm hơn nửa năm cũng không có kết quả gì, Thư gia cũng đã chấp nhận tin nàng ta đã chết, đã không còn quản nữa, đang nghị hôn cho các tỷ muội khác. Ta nghĩ, có lẽ chính vì nguyên nhân này, mới khiến người đứng sau lúc đó không ra tay với Thư Ngũ Nương, bây giờ lại muốn biến nàng ta thành quân cờ thí.”
Bọn họ có thể tránh được trùng trùng truy xét, đương nhiên cũng có kênh tin tức. Trong nhà Thư Ngũ Nương có động tĩnh gì, cũng chỉ cần một hai câu là có thể nghe ngóng được.
Thư gia không tính là đại tộc, nhưng nhiều đời làm quan trong triều, cũng coi như có chút môn sinh. Nữ tử trong tộc gặp chuyện, cho dù chỉ là thứ nữ, cũng không thể làm như không thấy. Chỉ cần Thư gia nể mặt Ngũ Nương nguyện ý lên tiếng, thế nào cũng có thể gây ra một làn sóng suy đoán và nghi ngờ trong triều.
Kết quả bây giờ bọn họ đã chấp nhận tin Thư Ngũ Nương đã chết, vậy đối với người đứng sau, giá trị lợi dụng của Thư Ngũ Nương lập tức giảm đi một nửa. Cho dù nàng ta tận mắt chứng kiến chuyện giữa thiên tử và công chúa thì sao, tiên đế công khai cưỡng đoạt thê của thần tử còn không ai dám nói, bây giờ cưỡng chiếm công chúa, loại chuyện này đồn đại một thời gian rồi cũng sẽ tan.
Chi bằng để Thư Ngũ Nương làm chút chuyện cuối cùng, nếu bị người của Phó Toại Chi trực tiếp xử lý, bọn chúng có lẽ còn có thể mang t.h.i t.h.ể đi tìm Thư gia, cuối cùng lợi dụng một phen dư luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-173.html.]
“Vậy bây giờ, huynh lại không theo ý bọn chúng xử lý Thư Ngũ Nương…” Phó Tri Ngu nghe đến choáng váng đầu óc, vẫn cố gắng phân tích ra ý của Phó Toại Chi, “Huynh định dùng Thư Ngũ Nương để dò xét động tĩnh của bọn chúng sao?”
Phó Toại Chi gật đầu: “A Ngu quả nhiên thông minh.”
Phó Tri Ngu chỉ cảm thấy đau đầu, rõ ràng kỳ hạn ba tháng đã qua hơn phân nửa, còn bị ép buộc cuốn vào tranh đấu triều đình.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi dường như nhìn ra nỗi phiền muộn của nàng: “Chuyện này giải quyết xong, sẽ không còn chuyện gì làm phiền nàng nữa.”
Theo kế hoạch của hắn, Thư Ngũ Nương bị thân vệ canh giữ, đợi lệnh vừa đến sẽ thả nàng ta đi, sau đó cho người âm thầm theo dõi.
Ban đầu Thư Ngũ Nương không dám tin những gì mình nghe thấy.
Những người bảo vệ công chúa chắc chắn là người của thiên tử, theo ấn tượng của nàng ta về thiên tử, ai đụng chạm đến công chúa, nhất định không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng lần này nàng ta toàn vẹn đi ra ngoài.
Thư Ngũ Nương không có tâm cơ sâu xa như Thiệu Văn, lúc bị giam giữ nàng ta đã sợ đến không chịu nổi, căn bản không thể phân tâm tính kế chuyện sau này. Nàng ta chỉ có thể miễn cưỡng đoán được, nàng ta được thả đi một cách bình an, là thiên tử muốn moi thêm thông tin từ nàng ta.
Dù vậy, Thư Ngũ Nương vẫn quanh quẩn ở Nhạc Châu mấy vòng, liên tục quay đầu nhìn, thấy không có ai theo dõi nàng ta, mới tìm cơ hội về nơi ở.
Thiệu Văn không có ở đây, nàng ta xách nước đến rửa mặt, còn chưa kịp thay bộ váy áo bẩn thỉu, đã có người gõ cửa.
Thư Ngũ Nương giật mình: bọn họ trốn ở đây, ai sẽ tìm đến?
Ngụy Kha ở bên ngoài gõ cửa mấy cái, đều không có ai trả lời. Ngay khi hắn ta tưởng nơi này không có người, định rời đi, đột nhiên cánh cửa mở ra một khe hở.
Một gương mặt nữ tử lộ ra, rụt rè nhìn hắn ta.
Thư Ngũ Nương chưa từng gặp hắn ta, nhưng nghe Thiệu Văn nhắc đến cái tên “Ngụy Kha”, bèn thả hắn ta vào.