Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:50:36
Lượt xem: 207
Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa tưởng rằng bị Đinh nương tử đoán trúng. Nhưng mà nửa câu đầu của nàng ấy, cũng gần giống với suy nghĩ trong lòng Phó Tri Ngu.
Trước đó chẳng có động tĩnh gì, đột nhiên xuất hiện, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Vừa nhớ lại chuyện suýt chút nữa Thư Ngũ Nương làm lộ thân phận của nàng ở hậu viện, Phó Tri Ngu lại thấy sợ hãi.
Có lẽ là những chuyện này quá hao tâm tổn trí, Phó Tri Ngu chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, chớp mắt đã ngủ thiếp đi.
Sương mù trước mắt tan biến, lộ ra cảnh sắc quen thuộc.
Hành lang son, ngói lưu ly rực rỡ sắc màu, còn có hoa lựu nở rộ khắp nơi, tất cả đều nhắc nhở nàng, nàng đã trở lại Phi Hương Điện.
Phó Tri Ngu ngây người một lát, cổ tay bị người nắm lấy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng quay đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt phượng đen sâu thẳm, giữa hàng lông mày là vẻ u ám.
Gương mặt kia nàng rất quen thuộc.
“A Ngu, muội muốn đi đâu?” Phó Toại Chi khẽ hỏi.
Phó Tri Ngu mấp máy môi, phát hiện bản thân không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Phó Toại Chi càng thêm u ám.
Phó Toại Chi bây giờ luôn nhượng bộ, gần như khiến nàng quên mất dáng vẻ vốn có của hắn.
Nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận, nhưng Phó Toại Chi trong mộng không tin, từng bước ép sát, cho đến khi lưng nàng chạm vào hành lang, không còn đường lui, cả người bị bao phủ dưới bóng của Phó Toại Chi.
Phó Toại Chi hôn lên môi nàng, Phó Tri Ngu giật mình, nghiêng mặt né tránh, cằm truyền đến một trận đau đớn, Phó Toại Chi không chừa cho nàng một tia cơ hội giãy giụa, hung hăng như muốn cướp đi không khí để nàng thở.
Phó Tri Ngu không thở nổi, khóe mắt rỉ ra nước mắt. Giữa lúc ý thức mơ màng, nàng nghe thấy tiếng váy áo rơi xuống đất, hơi nóng từ lòng bàn tay dần di chuyển từ sau lưng xuống.
Nàng biết rõ đây là mơ, nhưng không có sức ngăn cản hành vi của Phó Toại Chi, bị động tiếp nhận nụ hôn, toàn thân mềm nhũn.
Chuyện sau đó nàng không nhớ rõ, trong đầu lóe lên ánh sáng trắng, bên tai nghe thấy có người gọi tên nàng.
Đột nhiên thoát khỏi giấc mơ, Phó Tri Ngu mở mắt, nhìn rõ người trước mắt, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Ngón tay Phó Toại Chi vẫn dừng lại trên má nàng, duy trì tư thế này cứng đờ giữa không trung. Hắn nhìn thấy sự sợ hãi và kháng cự trong mắt Phó Tri Ngu, cũng có thể đoán được cơn ác mộng của nàng đến từ đâu, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng: “Không sao rồi, đây là Nhạc Châu, là nhà của nàng.”
Phó Tri Ngu nhắm mắt lại, bình tĩnh lại, hàng mi run rẩy vẫn bán đứng tâm trạng bất ổn của nàng lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-171.html.]
Nhưng nàng có thể phân biệt được, Phó Toại Chi trước mắt và Phó Toại Chi trong mộng không giống nhau, ít nhất hắn sẽ không ép buộc mình.
“Nàng có muốn uống chút nước không?”
Nàng khẽ mở miệng, sắc mặt tái nhợt, uống từng ngụm nhỏ từ chén trà Phó Toại Chi đưa đến bên môi.
Đôi mắt nàng long lanh nước, đôi môi đỏ mọng dính chút ánh nước, lại ở gần Phó Toại Chi, không tránh khỏi khiến hắn nảy sinh chút ý nghĩ không đứng đắn.
Phó Tri Ngu vẫn còn chìm trong giấc mộng, không chú ý đến sự thay đổi thoáng qua trong ánh mắt hắn.
Nhớ lại nội dung trong mộng, hai má Phó Tri Ngu nóng bừng, muốn cách xa Phó Toại Chi một chút, giữ khoảng cách, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn vô lực, bàn tay cố gắng đẩy hắn ra lại giống như đang nắm chặt vạt áo hắn không buông.
Phó Toại Chi không nỡ gỡ tay nàng ra, tình nguyện bản thân duy trì tư thế không thoải mái lúc này, cũng muốn nhân cơ hội đến gần Phó Tri Ngu hơn một chút.
“Ta không sao…” Phó Tri Ngu nói, “Sao huynh lại ở đây?”
“Nàng mãi không đến tìm ta, đành phải để ta chủ động đến tìm nàng vậy.” Trước khi Phó Tri Ngu mở miệng, Phó Toại Chi nói tiếp, “Trong những điều đã giao hẹn cũng không nói ta không thể đến, ta rất nhớ nàng, một khắc không gặp nàng đều không được, lý do này được không?”
“... Cưỡng từ đoạt lý.”
“Nhưng A Ngu hình như cũng rất thích ta đến.” Hắn liếc nhìn tay nàng.
Tay Phó Tri Ngu như bị bỏng, đột nhiên buông lỏng cổ áo.
Không khống chế tốt lực đạo, kéo xuống một cái.
Với khả năng của Phó Toại Chi hoàn toàn có thể đứng vững, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cơ hội thân cận với nàng, thuận thế ngã xuống, không nặng không nhẹ ôm nàng vào lòng.
Tay chống bên tai nàng, tim Phó Tri Ngu đập loạn xạ, không dám nhìn biểu cảm của Phó Toại Chi.
“Nguy hiểm thật, suýt chút nữa ngã rồi.” Phó Toại Chi còn nửa đùa nửa thật nói.
Hơi thở của hắn phả vào cổ Phó Tri Ngu, kích thích một tầng run rẩy, nơi hơi thở lướt qua, dường như nóng rực như sắp bốc cháy, sắc đỏ không thể khống chế lan tràn trên da thịt.
Phó Toại Chi cúi đầu nhìn nàng, Phó Tri Ngu toàn thân cứng đờ, hàng mi khẽ run, đôi môi đỏ bị nàng cắn ra một vòng dấu răng, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt, giống như một con thú nhỏ bị mắc kẹt, mờ mịt vô định.
Phòng tuyến trong lòng gần như sắp bị phá vỡ, Phó Toại Chi từ từ cúi xuống, môi sắp chạm vào trán nàng.
Một trận tiếng bước chân từ xa đến gần, vội vàng chạy tới.
Phó Toại Chi như tỉnh mộng, đột ngột đứng dậy.