Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:50:34
Lượt xem: 14
Đối phương thoát khỏi khống chế, lập tức nhào tới túm lấy góc váy của Phó Tri Ngu.
Khoảnh khắc nàng ta ngẩng mặt lên, Phó Tri Ngu kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao lại là ngươi?”
Chương 76
Sắp đến Tết, chuyện ăn mày lao ra đường quấn lấy xin ăn không phải là hiếm, nhưng nếu đổi ăn mày thành nữ nhân, sẽ khiến người ta không nhịn được dừng lại xem.
Đám đông xung quanh dần dần nhiều lên, ánh mắt tò mò của mọi người khiến Phó Tri Ngu như đứng trên đống lửa.
Khóe mắt Thư Ngũ Nương đẫm lệ, đáng thương nhìn nàng.
Phó Tri Ngu không biết nàng ta đã trải qua những gì, chỉ là trực giác mách bảo, Thư Ngũ Nương e là còn có ẩn tình khác.
Giống như Phó Toại Chi lúc đó cho rằng một nữ tử yếu đuối như nàng ta rất khó sống sót ở bên ngoài, Thư Ngũ Nương cũng là khuê tú xuất thân, làm sao có thể sống đến bây giờ.
Nàng còn chưa kịp nghĩ cách mở miệng hỏi, thân vệ đã chắn trước mặt nàng, mang Thư Ngũ Nương đi.
Thấy không có gì vui để xem, hộ vệ của cô nương kia có vẻ không dễ chọc, những người hiếu kỳ cũng tự giác tản ra.
Phó Tri Ngu lúc này mới phản ứng lại, nàng đang ở trên phố, xung quanh đều là người, nếu Thư Ngũ Nương nói ra những lời không nên nói, tình hình chỉ càng thêm rắc rối.
... May mà thân vệ hành động đủ nhanh.
Nghĩ vậy, Phó Tri Ngu đột nhiên giật mình - từ lúc nào mà nàng lại suy nghĩ mọi chuyện giống Phó Toại Chi như vậy!
Nếu Phó Toại Chi có mặt ở đây, nhất định sẽ lập tức cho người bịt miệng Thư Ngũ Nương mang đi, không để lại bất kỳ lời đồn nào, sau đó sẽ từ từ thẩm vấn.
Vừa rồi nàng cũng nghĩ như vậy.
Phó Tri Ngu lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ quái trong đầu.
Thân vệ hiểu lầm ý của nàng, an ủi: “Nàng ta biết thân phận của người, liên quan đến an nguy của bệ hạ và người, không thể tùy tiện thả nàng ta đi. Nhưng tạm thời sẽ không làm hại nàng ta, sẽ có người tiếp nhận.”
Phó Tri Ngu thuận theo ý của hắn mà đồng ý, hiện tại nàng đang rất rối bời, rất sợ Thư Ngũ Nương sẽ nói ra chuyện, lại cảm thấy nàng ta bây giờ rất thê thảm chật vật, trong lòng không nỡ.
Thân vệ đã xuất hiện, cũng không có lý do gì để trốn nữa, giúp đỡ Phó Tri Ngu cầm đồ, đưa nàng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-170.html.]
Nàng suy nghĩ quá mức xuất thần, đến mức Đinh nương tử xuất hiện lúc nào cũng không hay biết.
Đinh nương tử vừa lên tiếng, Phó Tri Ngu giật mình. Đinh nương tử cũng không kìm được lùi lại một bước, ôm n.g.ự.c kinh ngạc: “Sớm biết muội nghĩ ngợi nhập tâm như vậy, ta đã không gọi muội rồi.”
Phó Tri Ngu mím môi, cố gắng giãn mày: “Là ta không chú ý.”
Nàng nghe thấy tiếng sột soạt, quay người lại, liền thấy Nhung Nhung đang đứng trên ghế, lén lút thò tay lấy gói giấy dầu đựng bánh ngọt trên bàn.
Tiếng nói chuyện vừa ngừng, mắt Nhung Nhung đảo quanh, bắt gặp ánh mắt của hai người, chột dạ rụt tay lại, mở to đôi mắt, lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Đinh nương tử ngẩn ra, suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trước khi Phó Tri Ngu nổi giận, Nhung Nhung nhảy xuống ghế, chạy biến đi mất.
“Lúc Hạ công tử ở đây con bé ngoan ngoãn lắm, vừa đi là lộ nguyên hình ngay.” Đinh nương tử cười nói, ánh mắt không ngừng liếc nhìn lên mặt Phó Tri Ngu, “Gần đây Hạ công tử ít đến nhỉ, hình như cũng không thấy đến thăm muội.”
“Ngài ấy gần đây rất nhiều việc, thời gian rảnh đều dùng để dạy Nhung Nhung đọc sách, ta sao có thể làm phiền ngài ấy nữa.” Phó Tri Ngu khẽ thở dài.
Từ sau khi Triệu Như Chương thổ lộ với nàng, càng bận tối tăm mặt mũi, nghĩ cũng biết là Phó Toại Chi trả thù. Lúc nàng hỏi, Phó Toại Chi còn giả vờ như không biết gì, giải thích rằng khâm sai đại thần đều rất bận rộn, hắn không tiện lộ thân phận, chỉ có thể ủy thác toàn quyền cho Triệu Như Chương.
Biểu cảm lúc nói chuyện, giống hệt biểu cảm của Nhung Nhung lúc trộm bánh ngọt thất bại vừa rồi. Phó Tri Ngu không biết nên nói gì cho phải, có lẽ đây chính là điểm tương đồng trong huyết thống phụ tử, chỉ mới ở bên nhau hai tháng, đã học theo thần thái mười phần.
“Muội vừa rồi đang nghĩ gì vậy? Hồn vía để đâu mất rồi.” Đinh nương tử hỏi, “Khác với dáng vẻ trước đây của muội, không giống như bị tổn thương vì tình.”
Hai má Phó Tri Ngu đỏ bừng: “Tổn thương vì tình gì chứ?”
Đinh nương tử và nàng đã thân thiết hơn, thỉnh thoảng cũng trêu đùa: “Đôi khi dáng vẻ muội từ bên kia về, rất khác với bây giờ.”
“Chỉ là... trên đường về gặp được một người quen cũ.” Phó Tri Ngu khéo léo dùng từ.
“Trùng hợp vậy sao.” Đinh nương tử kinh ngạc, “Không phải cũng là vương công quý tộc nào đó chứ?”
“Không hẳn đâu.” Phó Tri Ngu có chút phiền não, Thư nương tử cũng coi như là khuê tú sĩ tộc xuất thân, nhưng dáng vẻ chật vật hiện tại của nàng ta thực sự không tiện miêu tả, đành phải phủ nhận trước, “Cũng không thân thiết, chỉ là không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở đây.”
“Đột nhiên xuất hiện cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.” Câu trả lời của Đinh nương tử khiến nàng ngạc nhiên, “Nhất là sắp đến Tết, muội có biết có vài người thích dựa vào lúc này để nhận người thân, chính là dựa vào cái Tết lớn mọi người đều muốn cầu may mắn đoàn tụ sum vầy.”
Hóa ra là hiểu nhầm có người đến nhận người thân.