Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:48
Lượt xem: 1,243
Ngay trước ngày các tiến sĩ cưỡi ngựa diễu hành, quyển thoại bản mà Phó Tri Ngu muốn mua nhưng không tìm thấy ở hiệu sách đã được Phương Thụy đích thân đưa đến, vì vậy Phó Tri Ngu đã quên mất việc phải đi xem các tiến sĩ vào ngày hôm sau.
Các cung nhân ghi chép tỉ mỉ trên sổ sách, công chúa vui mừng khôn xiết, hai ngày đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm nghiên cứu sách vở, vô cùng chăm chỉ.
Còn về việc nàng đọc rốt cuộc là chuyện tình cảm nam nữ lén lút gặp gỡ ở góc tường, hay là kinh sử tử tập, kỳ thật cũng không quan trọng lắm.
Ba ngày nghỉ được ban cho vô cùng đúng lúc, đợi đến khi các triều thần phản đối hoàn hồn lại, thánh chỉ ngự bút châu phê đã được ban xuống. Các sĩ tộc nhận được thêm nhiều suất bổ nhiệm, dù thế nào thì tạm thời cũng im hơi lặng tiếng.
Tuy nhiên, Ngụy gia không hài lòng với các chức quan bổ nhiệm, năm đó nữ nhi nhà bọn họ được chọn làm thái tử phi, sau khi đăng cơ được tấn phong làm hoàng hậu, đương nhiên tự xưng là quốc thích, từ đó leo lên hàng ngũ sĩ tộc nhất lưu.
Đã nếm được ngon ngọt, đến đời Phó Toại Chi, Ngụy gia cũng muốn để nữ nhi nhà mình nhập chủ trung cung, củng cố địa vị của gia tộc trong triều.
Thái hậu lấy cớ rời cung cầu phúc để tổ chức một buổi gia yến, thiệp mời được đưa đến tay Phó Tri Ngu, nàng nhíu mày.
Phó Tri Ngu muốn từ chối, nhưng cung nữ bên cạnh thái hậu lại cứng rắn cắt ngang lời nàng: "Nô tỳ chỉ là tuân lệnh thái hậu nương nương hạ chỉ, đến đây truyền lời. Lời đã truyền đạt, nô tỳ xin cáo lui."
Hạ Nguyệt đứng bên cạnh nghe, tức giận nhíu mày, nhìn bóng lưng của nàng ta nói: "Điện hạ có đi hay không, đâu đến lượt nàng ta bình phẩm."
Phó Tri Ngu nhìn tấm thiệp mời, chỉ cảm thấy đau đầu.
Thái hậu nào cho nàng cơ hội từ chối, nàng vừa nghĩ đến thái hậu, trước mắt liền hiện lên khuôn mặt nhìn thấy ở Trường Sinh điện hôm đó, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi và bài xích.
Cung nữ hồi bẩm lại cho thái hậu, đem suy nghĩ trong lòng nàng nói ra luôn: Công chúa ôn thuần ít nói, không dám từ chối.
Thái hậu như có điều suy nghĩ, theo quán tính, bà chấp chưởng trung cung nhiều năm, sẽ không vì Phó Tri Ngu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà mặc kệ nàng sống dưới mí mắt mình, nếu đã vậy, chi bằng nhân lúc nàng chưa rời khỏi cung cấm thì giải quyết hết những mối nguy tiềm ẩn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ngày đến yến tiệc, Phó Tri Ngu vốn đã căng thẳng, nhìn thấy Phó Toại Chi liền vội vàng mở miệng: "Hoàng huynh..." Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không đúng, liền sửa thành "Bệ hạ".
Nàng từ xa hành lễ với Phó Toại Chi, rồi trốn vào chỗ ngồi, cố gắng không thu hút sự chú ý của thái hậu.
Người rót rượu gắp thức ăn cho Phó Toại Chi không phải là cung nhân bình thường, mà là các nữ nhi Ngụy gia được thái hậu cẩn thận tuyển chọn.
Phó Toại Chi chỉ đến cho có lệ, nhưng khi Phương Thụy ghé vào tai hắn nói gì đó, ánh mắt hắn lướt qua những nữ nhi Ngụy gia dung mạo xinh đẹp trước mặt, đột nhiên khẽ cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-17.html.]
Hắn đến dự gia yến không ăn mặc như thiên tử, trường bào màu ngà cùng trâm cài ngọc bích, cao quý vô cùng, ý cười trong mắt làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn, các nữ tử đều đỏ mặt, e lệ nhìn hắn.
Thái hậu nhìn thấy vậy, vô cùng hài lòng.
Những nữ tử này đều là người được tuyển chọn từ dòng họ Vi, cho dù xuất thân không đủ để vào chủ trung cung, làm phi tần thổi gió bên gối cũng rất tốt.
Bà nhớ lại trước kia tiên đế vì muốn dỗ dành sủng phi mà làm cho hậu cung gà bay chó sủa, nhìn Phó Tri Ngu càng thêm chướng mắt.
Tiệc rượu được một nửa, có tiểu cung nữ tiến lên thay chén rượu cho Phó Tri Ngu, dẫm phải vạt váy ngã xuống đất.
Khay đựng đồ ăn bị lật úp, rượu ngon cũng đổ lên váy Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu giật mình, tiểu cung nữ cũng run rẩy quỳ rạp xuống đất cầu xin nàng tha thứ.
Nàng liếc mắt nhìn ra giữa sân, các ca kỹ vẫn chưa ngừng biểu diễn, động tĩnh mà nàng gây ra chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ không đáng kể trong bữa tiệc.
Váy bị dính rượu không thể mặc tiếp, Phó Tri Ngu đành phải đến thiên điện thay quần áo.
Trên con đường bắt buộc phải đi qua để đến thiên điện, Ngụy Kha đã sớm chờ sẵn ở đó.
Không xa xuất hiện bóng dáng một nữ tử, Ngụy Kha nheo mắt nhìn kỹ, công chúa đang nói chuyện với cung nữ bên cạnh.
Thái hậu không lừa hắn, tiểu công chúa quả nhiên là quốc sắc thiên hương, ngay cả khi nhíu mày cũng toát lên vẻ quyến rũ động lòng người.
Công chúa không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thanh danh bị hủy hoại, cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng, gả cho hắn.
Nghĩ đến lời hứa của thái hậu, công chúa xinh đẹp dễ như trở bàn tay, Ngụy Kha cả người kích động run lên, gần như có thể tưởng tượng được cảm giác ôm mỹ nhân vào lòng.
Nhân lúc công chúa bước vào, Ngụy Kha lao nhanh tới, dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng cung nữ.
Hạ Nguyệt giật mình, còn chưa kịp hét lên, đã tối sầm mặt mũi ngất xỉu.
Y phục ướt sũng dính sát vào người thật khó chịu, Phó Tri Ngu không trách phạt tiểu cung nữ, chỉ bảo nàng ta dẫn đường đến thiên điện để thay y phục.
Các quý nhân ra ngoài thông khí và thay y phục giữa chừng là chuyện thường, cung nữ trong cấm cung đều chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Trong điện đốt hương thơm thoang thoảng, phấn hồng và phấn nước đầy đủ cả.