Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:50:33
Lượt xem: 7

“Đương nhiên.” Phó Toại Chi hơi nhíu mày. Làm sao hắn lại không nhìn ra, Nhung Nhung chỉ có vài giọt nước mắt ở khóe mắt, trên mặt đến vệt nước mắt cũng không có, chắc là nước mắt cũng cố nặn ra, cũng chỉ có đám hạ nhân nghe thấy tiếng khóc liền sợ hãi, không để ý kỹ, nhưng lại không qua mắt được Phó Tri Ngu và Phó Toại Chi.

Trước khi Phó Tri Ngu lên tiếng, hắn đã nhận sai trước: “Là ta nuông chiều quá mức.”

Hắn thề lần sau gặp lại Nhung Nhung nhất định sẽ dạy dỗ con bé đàng hoàng, Phó Tri Ngu mới chịu thôi.

“Nhung Nhung và đứa nhỏ bên cạnh quan hệ thân thiết quá mức rồi đấy.” Giọng Phó Toại Chi chua lòm.

“Nhung Nhung là do Dục Nhi trông nom từ nhỏ, thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên không tầm thường.” Phó Tri Ngu thuận miệng đáp, tay đang chỉnh sửa giấy tờ bỗng khựng lại, giọng nói nhuốm vài phần trêu chọc, “Huynh đang lo lắng gì vậy?”

Phó Toại Chi hừ một tiếng: “Ta lo lắng gì chứ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sớm đã quen thuộc với nhau, ngược lại rất khó nảy sinh tình ý.” Hắn tìm ví dụ cho kết luận của mình, “Trường Bình quận chúa và Phó Khải Chi chính là ví dụ, vẫn là Phó Khải Chi động lòng trước, theo đuổi rất lâu mới khiến Trường Bình quận chúa đồng ý.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngoài miệng hắn mạnh miệng, nhưng chữ “Xuyên” (川) nhíu lại giữa hai đầu lông mày vẫn không giấu được tâm tư.

“... Thôi vậy, có chút hối hận khi cho phép nó vào rồi.” Phó Toại Chi thở dài.

Khóe môi Phó Tri Ngu bất giác cong lên một nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, ánh mặt trời phủ lên gương mặt nàng một vầng sáng dịu dàng.

Phó Toại Chi ngây người.

Khoảng thời gian này, hắn đã có chút hiểu được tại sao Phó Tri Ngu không muốn quay về cùng hắn. Thậm chí chính hắn cũng có chút tham luyến khoảng thời gian buổi chiều ở bên cạnh Phó Tri Ngu, nhất là giống như hôm nay, vì chuyện của Nhung Nhung mà cãi nhau nho nhỏ, cho dù hắn chủ động nhượng bộ, cũng không có nửa phần oán giận, nhìn qua rất giống dáng vẻ chung sống của những đôi phu thê bình thường.

Phu thê bình thường... Bốn chữ này được hắn lặp đi lặp lại trong lòng.

Phó Toại Chi cũng từng nghĩ, cuối cùng lại may mắn mình mới là người nắm giữ đại quyền. Những đôi phu thê bình thường tuy rất tốt, nhưng hắn còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất hắn có thể che mưa chắn gió cho Phó Tri Ngu, nếu nàng nguyện ý, có thể cả đời được hắn bảo vệ.

“Nếu chúng ta là thanh mai trúc mã...” Hắn đột nhiên đưa ra giả thuyết, rồi lại bất lực lắc đầu, cười cười, “Ta chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như Phó Khải Chi.”

“Huynh... huynh nói bậy bạ gì vậy?” Phó Tri Ngu suýt chút nữa cắn phải lưỡi, chớp chớp đôi mắt hạnh nhân mờ mịt.

Phó Toại Chi ôm lấy eo nàng: “Ta chỉ nghĩ vậy thôi.”

Cả người bị bao trùm bởi mùi huân hương nhàn nhạt, đầu ngón tay Phó Tri Ngu ấn lên n.g.ự.c hắn, do dự một lát, cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.

Thiên tử từ thư phòng đi ra, sắc mặt rất vui vẻ, Phương Thụy thở phào nhẹ nhõm, biết chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến hai người, có khi còn thúc đẩy tình cảm phát triển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-169.html.]

Hắn đi theo sau lưng thiên tử.

Phó Toại Chi tâm trạng thoải mái, nhưng Phó Tri Ngu không chịu nhả ra, rốt cuộc vẫn phải nghĩ cách khác.

Phương Thụy liếc nhìn sắc mặt thiên tử thay đổi liên tục, tuy không thể nói là u ám, nhưng chung quy cũng là có chuyện phiền lòng.

“A Ngu mềm lòng không cứng rắn, vậy tại sao trước đây ta ăn mặc phong phanh, nàng ấy lại nhìn ta chịu lạnh, cũng không chịu cho ta vào?” Phó Toại Chi đột nhiên hỏi.

Phương Thụy không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã thốt ra những lời trong lòng. May mà kinh nghiệm nhiều năm trong cung cấm, vội vàng nuốt xuống, cân nhắc một hồi, đổi sang cách nói uyển chuyển hơn: “Có lẽ lúc đó công chúa vẫn còn... chưa hết giận?”

Hắn ta giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy Phó Toại Chi có ý hỏi, liền lập tức hỏi dò: “Hay là, bệ hạ thử lại lần nữa xem sao?”

Phó Toại Chi vẫn nhớ cảm giác đứng ngoài cửa hứng gió lạnh, cũng không bằng cảm giác lạnh lẽo khi bị Phó Tri Ngu lạnh lùng từ chối.

Lời của Phương Thụy khiến hắn hơi d.a.o động, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định để sau rồi tính.

Nhiều người đi xa trở về đoàn tụ với người thân, Nhạc Châu nhỏ bé này cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Phó Tri Ngu một mình đi trên phố, nhớ lại xem có quên mua món đồ nào mà Đinh nương tử nhờ mua không, tiện thể tìm xem hàng kẹo mà Nhung Nhung thích đã bày bán chưa.

Nàng cẩn thận tránh đám đông xung quanh, vẫn bị một bóng người đột nhiên lao ra ở góc phố dọa cho giật mình.

Đối phương dường như nhắm vào nàng mà đến, chỉ là thân vệ bảo vệ nàng trong bóng tối hành động nhanh hơn, trước khi đụng phải Phó Tri Ngu, đã kéo nàng ra và đè người kia xuống đất.

Một màn hỗn loạn nhỏ này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, thân vệ đã được dặn dò - công chúa không thích gây chú ý. Nhưng đối phương ngang nhiên giữa phố, cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Phó Tri Ngu hồn vía lên mây, lùi lại một bước.

Người trước mặt là một nữ nhân, dáng người mảnh khảnh, tóc mai rối bù trong lúc giãy giụa, váy áo cũng dính đầy bụi đất.

“Ngươi thả nàng ta ra trước đi.” Phó Tri Ngu nói.

Thân vệ từ từ nới lỏng lực, vẫn cẩn thận đề phòng người tới.

Loading...