Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:50:31
Lượt xem: 21

Hắn cau mày trầm tư, đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên ngoài bỗng nhiên có chút ồn ào, đánh thức hắn khỏi dòng suy tư.

Tòa nhà này có thể xem là nơi tốt nhất xung quanh chỗ ở của Phó Tri Ngu, nhưng diện tích có hạn, bên ngoài có động tĩnh gì, thư phòng vẫn có thể nghe thấy đôi chút.

Phó Tri Ngu phân biệt được tiếng của Nhung Nhung, cũng không để tâm truy hỏi Phó Toại Chi đang có chủ ý gì, xốc váy đi ra ngoài xem xét tình hình.

Thấy nàng đến, mấy tên nô bộc thở phào nhẹ nhõm, lần lượt tản ra, để lộ hai bóng người ở cửa.

Nhung Nhung ôm chặt Dục Nhi không buông, một nắm nhỏ như viên nếp dính chặt lấy chân cậu bé, thấy mẫu thân mình tới liền bắt đầu gào khóc.

Dục Nhi mặt mày lúng túng, sợ Nhung Nhung bị trách mắng, giành nói trước: “Là lỗi của con, người đừng trách muội ấy.”

Phó Tri Ngu khẽ lắc đầu: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhung Nhung nức nở, đứt quãng kể lại, cộng thêm sự bổ sung của Dục Nhi và đám nô bộc, mới miễn cưỡng ghép lại được ngọn nguồn câu chuyện.

Gần đến Tết, học đường cũng thoải mái hơn nhiều, Dục Nhi biết Nhung Nhung ở căn nhà bên cạnh, có chút tò mò. Cậu bé thò đầu vào nhìn, đúng lúc bị Nhung Nhung đang chơi ngoài cửa nhìn thấy, đã lâu rồi cô bé không được chơi cùng Dục Nhi, muốn gọi cậu bé vào.

Nhưng đám nô bộc đã nhận được lệnh của Phương Thụy, không ai được phép vào, Nhung Nhung không coi Dục Nhi là người ngoài, nhất quyết muốn cho cậu bé vào.

Chỉ là vừa mới làm ầm lên vài cái, đã bị người trong thư phòng nghe thấy.

Phó Tri Ngu có chút bất lực, ngồi xổm xuống, xoa xoa đỉnh đầu Nhung Nhung.

Nhung Nhung vẫn ôm chặt lấy chân Dục Nhi, trốn sau lưng cậu bé, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn như nho: “Tại sao Dục ca ca không được vào?”

Cô bé không biết thân phận của Phó Toại Chi, chỉ cho rằng hắn đang theo đuổi mẫu thân mình, cho nên nguyện ý dỗ dành cô bé mọi chuyện.

Nhung Nhung chớp mắt, ánh mắt liếc lên trên, đột nhiên nói: “Có phải thúc thúc sợ Dục ca ca cướp mất mẫu thân không? Huynh ấy sẽ không làm vậy đâu!”

Mọi người có mặt đều ngây ra, tay Phó Tri Ngu khựng lại giữa không trung.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Nói bậy bạ gì đó.” Sau lưng truyền đến tiếng ho khan của Phó Toại Chi, rõ ràng cũng bị suy nghĩ kỳ quái của Nhung Nhung làm cho kinh ngạc.

Phó Toại Chi liếc Phó Tri Ngu, giống như cố ý nói cho nàng nghe, thấp giọng giải thích: “Ta so đo với một đứa trẻ làm gì.”

Dục Nhi không ngờ lại kinh động đến chủ nhân của căn nhà, dáng vẻ của Phó Toại Chi trên lưng ngựa để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu. Chính chủ đã xuất hiện, Dục Nhi nhất thời luống cuống tay chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-168.html.]

Lúc này Phó Toại Chi mới dời ánh mắt lên người Dục Nhi. Hắn nhớ cậu nhóc này, thân vệ nói nhà Phó Tri Ngu thuê có một đứa con trai, lúc hắn không ở đây, cậu nhóc này ngày nào cũng đến học võ.

Dục Nhi bị ánh mắt dò xét của hắn đè nén đến mức thở không nổi, nhưng Nhung Nhung vẫn ôm chân cậu không buông, nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nhìn lại.

Cậu bé cho rằng đối phương sẽ rất tức giận mà trách mắng mình, dù sao cũng là ở cửa nhà người ta, Dục Nhi biết quý nhân trước mặt là nể mặt Thẩm nương tử, mới nguyện ý đối xử tốt với hàng xóm xung quanh.

Đối với hành động của cậu, Phó Toại Chi kinh ngạc trong giây lát.

Sau đó, cảm giác áp bức khiến Dục Nhi thở không nổi kia biến mất.

Hắn tùy ý vẫy tay, ý bảo người xung quanh không cần câu nệ, quay đầu phân phó đám hạ nhân và thân vệ: “Nếu là bạn tốt của Nhung Nhung, cho vào cũng không sao.”

Hạ nhân liên tục vâng dạ.

Nhung Nhung mở to mắt, ngọt ngào nói: “Cảm ơn thúc thúc.”

Mặt Phó Toại Chi hơi cứng lại, nhìn Phó Tri Ngu đầy ẩn ý.

Phó Toại Chi đã đồng ý, Phó Tri Ngu cũng không xen vào. Đây vốn chỉ là một màn kịch vô lý giữa trẻ con, đã giải quyết xong, nàng vỗ vỗ đầu Nhung Nhung an ủi vài câu, rồi không quấy rầy bọn trẻ chơi đùa nữa.

Phó Toại Chi theo sát phía sau.

Trở lại thư phòng, Phó Toại Chi không về lại trước bàn, mà dừng lại bên cạnh Phó Tri Ngu, trong mắt có vài phần dò xét: “Có phải nàng có chuyện muốn nói không? Ta sẽ không để bụng lời của Nhung Nhung, trẻ con nói năng không suy nghĩ, đừng để trong lòng.”

“Những lời đó của con bé, có phải bình thường huynh hay nhắc đến trước mặt con bé, nên Nhung Nhung mới học theo không?” Phó Tri Ngu nhíu mày.

Phó Toại Chi nhất thời nghẹn lời, hắn chỉ hơi ghen sau khi Triệu Như Chương thường xuyên đến thăm, không ngờ tùy tiện nói vài câu đã bị Nhung Nhung nghe lọt, còn gia công thêm trước mặt Phó Tri Ngu, nói ra những lời đó.

Hắn bị Phó Tri Ngu ghét bỏ, nhưng lại không cảm thấy tức giận hay khó chịu, ngược lại còn có chút cam tâm tình nguyện.

Rất giống kiểu thê tử trách móc trượng phu lại nuông chiều con hư, Phó Toại Chi chỉ nghĩ thôi đã bắt đầu thấy lâng lâng: “Dù sao cũng là con gái của chúng ta, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường một chút cũng là chuyện đương nhiên.”

Nói xong, hắn tiến lại gần, bờ vai rộng lớn che khuất phần lớn ánh sáng.

Phó Tri Ngu theo bản năng quay đầu, nhìn ra ngoài cửa.

“Không ai vào đâu.”

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của hắn, hai má Phó Tri Ngu nóng bừng, chuyển chủ đề: “Huynh cũng nhìn ra Nhung Nhung giả vờ khóc à?”

Loading...