Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:28
Lượt xem: 253

Nếu như theo những gì trên giấy viết, quý phi và phu quân của nàng ta tình cảm rất thắm thiết, nhưng lại bị tiên đế cưỡng chiếm khi ở trong cung. Phò mã của nàng ta cơ thể ốm yếu, mọi người cho rằng không thể làm chuyện đó, cộng thêm thiên tử không đủ tháng sinh ra, tiên đế cho rằng là con của mình, yêu thương hết mực.

Với đầu óc của Ngụy Kha, Thiệu Văn nói gì hắn ta tin nấy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hơn nữa hắn ta quả thực hận Phó Toại Chi thấu xương, từng chữ viết trên đó hắn ta đều tin tưởng không nghi ngờ.

Hồi tưởng lại chuyện cũ của mình, Ngụy Kha chợt nhớ đến gương mặt kia, khuôn mặt diễm lệ như hoa, hàng mi dài mảnh, đôi môi đỏ mọng mềm mại. Tiểu cô nương năm đó mười sáu tuổi còn chưa hoàn toàn trưởng thành, tuy xinh đẹp, còn có chút ngây ngô non nớt, bây giờ đã ba năm trôi qua, không biết đã xinh đẹp động lòng người đến mức nào.

Nghĩ đến đây, Ngụy Kha trong lòng rạo rực, lộ ra nụ cười thèm thuồng.

“Nếu như sự việc thành công, công chúa cho ngươi cũng được.” Thiệu Văn thản nhiên đồng ý.

Ngụy Kha vội vàng đáp ứng, đã bắt đầu mơ mộng.

Thiệu Văn liếc hắn ta một cái, trong lòng chán ghét, thầm nghĩ người này quả nhiên là bùn nhão không trát được tường, cũng không biết thái hậu rốt cuộc coi trọng điểm nào, đều không làm nam nhân được rồi mà vẫn một lòng nhớ thương mỹ sắc. Dù sao cũng chỉ là một quân cờ, muốn điều kiện gì cứ hứa hẹn trước, để cho Ngụy Kha chuyên tâm làm việc. Đợi sự việc thành công, hắn ta trực tiếp trừ khử Ngụy Kha, coi như là bữa cơm đoạn đầu đài.

Ngụy Kha trong lòng nhớ mãi không quên giai nhân còn chưa tới tay, còn muốn hỏi thêm chi tiết, liền nghe thấy tửu lâu phía dưới có chút xôn xao.

Ngụy Kha men theo cửa sổ hé mở nhìn xuống, binh lính tuần tra tập trung ở phía dưới, dường như là nhận được tin tức, muốn lên lầu lục soát.

Thiệu Văn sắc mặt khẽ biến, thấp giọng mắng chửi mấy câu, liền đứng dậy muốn rời đi.

Ngụy Kha kéo hắn ta lại, Thiệu Văn cau mày, nhìn chằm chằm hắn ta: “Ta tự có cách liên lạc với ngươi, ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta làm việc, nhất định báo được đại thù.”

Hắn ta từ phía bên kia đi, vội vàng lẫn vào trong đám đông.

Binh lính tuần tra chỉ dựa vào bức họa không tìm thấy người, bẩm báo lên chỗ Triệu Như Chương.

Triệu Như Chương đang xem thư từ kinh thành gửi đến, Tuyên Vương ở kinh thành giúp đỡ theo dõi động tĩnh của mấy sĩ tộc, tạm thời không xảy ra chuyện gì.

Tuyên Vương trong thư hỏi hắn có biết tại sao bệ hạ đột nhiên nảy ra ý định đi đường vòng đến Nhạc Châu không.

Hắn có chút đau đầu, không biết trả lời thế nào cho phải.

Chẳng lẽ lại nói, công chúa ở Nhạc Châu?

Triệu Như Chương nghe nói Tuyên Vương và công chúa tình cảm không tệ, Tuyên Vương phi và công chúa dường như cũng là tỷ muội tốt, nếu như bị bọn họ biết công chúa không chết, sống tốt ở Nhạc Châu, không chừng liền xông tới.

Thế là hắn lấy cớ đây là chuyện nhà của thiên tử, hắn một ngoại thần không tiện nhúng tay, trực tiếp đẩy cho Phó Toại Chi đi trả lời, như vậy đau đầu không chỉ có mình hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-164.html.]

Mấy ngày nay bài tập của Nhung Nhung đều do Phó Toại Chi kiểm tra, vừa viết xong chữ cuối cùng, Nhung Nhung liền vội vàng vứt bút ra ngoài hít thở không khí.

Phó Tri Ngu bất đắc dĩ thu dọn bàn, ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Toại Chi cau mày.

Hình như phát hiện ra ánh mắt của nàng, Phó Toại Chi nhìn lại, điều chỉnh lại biểu cảm.

Hắn rất mong chờ Phó Tri Ngu hỏi hắn có phải có chuyện gì phiền lòng không, để cho hai người có chút chủ đề, đỡ phải ngồi không cả buổi chiều.

Ai ngờ Phó Tri Ngu chỉ quay đầu đi, coi như vừa rồi không nhìn thấy gì.

Phó Toại Chi ho khan vài tiếng, nhẹ giọng nói: “Nàng không hỏi… ta đang xem cái gì sao?”

“Huynh xử lý chính vụ, ta có thể hỏi sao?” Phó Tri Ngu trợn to mắt.

“Hoàng hậu là tiểu quân, sao lại không thể hỏi…” Phó Toại Chi chỉ dám hạ giọng tự nói, sợ nàng nghe thấy.

Hắn chỉ chỉ phong thư trên tay: “Là thư của Phó Khải Chi.”

“Tứ ca?” Hai mắt Phó Tri Ngu nhất thời sáng lên.

Phó Toại Chi tâm trạng phức tạp, đã lâu như vậy không gặp, sao nghe thấy tên Phó Khải Chi lại vui vẻ như vậy, nói chuyện với hắn lại lạnh nhạt, Phó Khải Chi và nàng tổng cộng thời gian ở chung cũng không nhiều mà.

Chỉ do dự một lát, Phó Toại Chi đột nhiên nảy ra ý nghĩ khác, hỏi: “Nàng và hắn lâu như vậy không gặp… có muốn đi gặp hắn không?”

Phó Tri Ngu chớp mắt, khóe môi chợt cong lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Không muốn.”

Đôi mắt hạnh hơi cong, dáng vẻ nàng cười rộ lên trong nháy mắt khiến Phó Toại Chi ngây ngẩn, nội dung trả lời lại khiến hắn thở dài không thành tiếng.

Có lẽ là biểu cảm thất bại của hắn quá rõ ràng, Phó Tri Ngu dừng một chút, nói: “Huynh có phải lại nghĩ lừa ta về không?”

Phó Toại Chi miệng nói không có, trong lòng nghĩ đúng là như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy, trở về kinh thành gặp Thẩm Di và Phó Khải Chi, hoặc là những cung nhân quen thuộc khác, nàng nói không chừng mềm lòng không nỡ đi, hắn lại dỗ dành một phen, chẳng phải là đại công cáo thành.

Phó Khải Chi tạm thời không thể rời kinh, hay là để Thẩm Di lén lút đến một chuyến?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn, sau đó liền bị Phó Toại Chi phủ nhận.

Loading...