Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:25
Lượt xem: 253
Nhung Nhung ngoan ngoãn để nhũ mẫu lau tay lau miệng cho mình, vừa chớp mắt hỏi cô bé: “Mẫu thân mặc thật đẹp, sau này cũng có thể mặc đẹp như vậy sao?”
“Được nha.” Phó Toại Chi đáp, nhìn ánh mắt tò mò của con gái, hắn nảy ra ý định trêu chọc, “Nhung Nhung có biết Địch Y là gì không?”
Nhung Nhung lắc đầu.
“Là quần áo còn đẹp hơn, lộng lẫy hơn so với bộ mẫu thân đang mặc trên người.” Phó Toại Chi đơn giản phác họa vài nét, “Nhung Nhung không muốn nhìn thấy mẫu thân mặc sao?”
Phó Tri Ngu suýt chút nữa muốn bịt miệng hắn lại, chỉ có thể ra hiệu cho hắn không được nói bậy.
Nhưng Nhung Nhung rất tò mò Địch Y là gì, quấn lấy Phó Toại Chi muốn hắn nói thêm một chút.
Phó Toại Chi dựa theo ký ức về bộ Địch Y mà hắn đã chuẩn bị cho Phó Tri Ngu, miêu tả hoa văn và màu sắc.
Phó Tri Ngu còn không biết sự tồn tại của nó, chỉ nghi hoặc sao hắn lại nhớ rõ như vậy.
“Vậy mẫu thân làm thế nào mới có thể mặc lên ạ?” Nhung Nhung ngồi trên đầu gối Phó Toại Chi, nghịch ngợm miếng ngọc bội bên hông hắn, “Nhung Nhung chưa từng thấy qua quần áo nào đẹp như vậy.”
“Phải để mẫu thân con về kinh thành mới được.” Phó Toại Chi xoa xoa đầu cô bé, trong lời nói mang theo vài phần trêu chọc, nhìn về phía Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu cố tình không nhìn hắn, cắn một miếng bánh canh hoa mai, coi như không nghe thấy hai người họ một xướng một họa.
Nhung Nhung ăn xong bánh canh vẫn không chịu về, mắt trông mong nhìn hắn, định trốn tránh bài tập hôm nay.
Phó Toại Chi đối với Nhung Nhung ở những việc khác đều nhất mực chiều theo, duy chỉ có phương diện này là không chịu nhượng bộ, khóe môi nở nụ cười, lời nói ra lại khiến Nhung Nhung nhăn nhó mặt mày.
Nhân lúc nhũ mẫu bế Nhung Nhung đi, Phó Toại Chi tranh thủ thời gian, ngồi đến bên cạnh Phó Tri Ngu, mượn tay áo và bàn che đậy nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng, cười tủm tỉm hỏi nàng: “Ngon không?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu nhìn bát bánh hoa mai chỉ cắn một miếng, ngữ khí không tốt đáp: “Huynh tự nếm thử chẳng phải sẽ biết sao.”
“Nếm qua rồi.” Phó Toại Chi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-162.html.]
Nàng liếc nhìn bát bánh của hắn không thiếu một cái nào, nghĩ thầm hắn ăn không khí cũng có thể nếm ra mùi vị sao? Lại cảm thấy lời này nghe có chỗ nào đó không đúng, đón nhận ý cười trêu chọc của hắn, lập tức phản ứng kịp hắn đang chỉ cái gì, hai má đột nhiên ửng hồng.
Nhanh chóng liếc mắt về phía Nhung Nhung, không ai chú ý đến động tĩnh bên này, nhiệt độ trên mặt Phó Tri Ngu mới từ từ hạ xuống.
Trên đường phố Hàng Châu người đến người đi, hòa mình vào trong đó, cái lạnh của mùa đông cũng bị xua tan đi nhiều.
Thiệu Văn cúi đầu, lẫn vào trong đám đông, đi qua bên cạnh binh lính tuần tra. Binh lính tự nhiên sẽ không chú ý đến một người có chiều cao, thân hình và cách ăn mặc rất bình thường, càng không nghĩ tới mình đã đi lướt qua tội phạm đang bị truy nã ngầm.
Nơi này là khu vực phồn hoa nhất của Hàng Châu, mấy tòa tửu lâu san sát nhau. Tương tự như tửu lâu ở kinh thành, cổng chính đều buộc lầu hoa, tiếng chào mời khách vang lên không ngừng.
Thiệu Văn trầm mặt, khiến cho cô nương đứng ở cửa chào khách sững sờ, những lời nói mỗi ngày phải lặp đi lặp lại hàng trăm hàng nghìn lần đột nhiên mắc nghẹn ở cổ họng, không dám tiến lên hỏi hắn có muốn vào trong ngồi hay không.
Không đợi cô nương lên tiếng, Thiệu Văn đã đi vào, quen đường quen nẻo đi đến trước một gian phòng.
Hắn vén tấm thẻ tre treo trước cửa lên nhìn, rồi đẩy cửa đi vào.
“Phiền phức, không phải nói không mua điểm tâm sao…” Âm thanh im bặt, sau khi nhìn rõ diện mạo người đến, Ngụy Kha nuốt nước bọt, “Ta tưởng là khách mua kẹo, cửa treo biển rồi, vẫn cứ gõ cửa.”
Xem ra đối phương không để ý đến sự thất lễ của hắn, Ngụy Kha thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao đến muộn vậy, đợi lâu lắm rồi.”
Thiệu Văn không hề che giấu sự ghét bỏ trong mắt: “Ngươi có biết từng cửa ải tra xét nghiêm ngặt đến mức nào không.”
Ngụy Kha gật đầu phụ họa: “Phải phải, là ta suy nghĩ không chu toàn, mạo phạm rồi.”
Ban đầu khi nghe nói phải đi gặp Thiệu Văn, hắn ta rất ngạc nhiên. Hắn ta nhớ Thiệu Văn là hoạn quan hầu hạ bên cạnh thái hậu, tưởng rằng hắn ta đã sớm bị xử lý giống như những cung nhân khác.
Nhánh của Ngụy Kha không phải là nhánh chính, nhưng lại rất thân thiết với nhánh chính, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thái hậu chọn hắn ta vào cung. Còn có nguyên nhân khác, chính là trong tộc không có ai có tiền đồ, đến mức để cho loại người như Ngụy Kha cũng lọt vào mắt thái hậu.
Sau khi bị người của Phó Toại Chi đánh gãy hai chân, Ngụy Kha bị đưa đến nơi khác dưỡng thương, ở ngay gần Hàng Châu. Bây giờ hắn ta là nỗi sỉ nhục của Ngụy gia, vừa không thể nối dõi tông đường, lại là kẻ què quặt, thật sự là hết hy vọng.
Trước kia Ngụy Kha coi thường hoạn quan, cho rằng bọn họ không trọn vẹn, kết quả sau lần đó, bản thân hắn ta cũng trở nên khiếm khuyết, tính tình cũng trở nên cổ quái, càng thêm hỉ nộ vô thường.
Bây giờ Thiệu Văn ngồi trước mặt hắn ta, Ngụy Kha ngược lại trở thành người cung kính rót trà cho hắn ta, nhất thời có chút không quen.